Tình rơi như gió
Sự bé bỏng của lương tâm con người trước bao thúc giục gọi mời,
ai chứng nhận cho em thánh thiện khi quá khứ hiện về
chênh vênh một bờ vực tình kia.
ai chứng nhận cho em thánh thiện khi quá khứ hiện về
chênh vênh một bờ vực tình kia.
Cơn gió mùa đông,
nỗi xao xác mùa thu,
em mòn gót trong bao lần tàn úa,
chút ấm nào có đủ dìu nhau đi khi đã lạnh chân đời.
Qua một lần đổ vỡ,
khép lại bao mơ ước muộn màng,
những tưởng gió rồi lặng lúc trở về với chút mảnh tình tang.
khép lại bao mơ ước muộn màng,
những tưởng gió rồi lặng lúc trở về với chút mảnh tình tang.
Thì thôi,
Ta cũng chỉ là bụi vướng chân người trong mỗi độ ra đi
Đành vậy,
dư âm xưa em chối bỏ làm gì.
Đến một lần ta có nỗi đau,
xa một thuở tình già thêm bao tuổi,
thì cứ để lời thề non hẹn suối,
trôi xuôi đi như câu chuyện tình buồn.
xa một thuở tình già thêm bao tuổi,
thì cứ để lời thề non hẹn suối,
trôi xuôi đi như câu chuyện tình buồn.
Một ngàn năm ta rồi như cỏ,
tình rồi như gió
quá khứ tương lai rồi cũng bọt bèo khi giữa đời đành lạc mắt nhìn theo...
P/s:
Hi hi. Yêu biển nhớ biển Cà Ná quá, post lại bài thơ cũ.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥