Mâu thuẫn




Nước mắt đừng thấm vào đất
Chỉ là xót cỏ mà thôi
Nén hương tắt rồi còn khói
Thì thầm tan vào ngược xuôi
...


Nhiều khi ta thấy mình rỗng ghê gớm. Lòng lạnh giá vì không được sưởi ấm, hay ta đã tự làm lạnh lẽo chính mình ? Ta không thấy nhớ ai nữa. Nỗi nhớ là một cảm giác ngọt ngào dễ chịu dù đôi khi nó thiêu đốt ta đến cháy lòng, làm cho ta sợ... Sợ cảm thấy mình yếu đuối, phụ thuộc và đau khổ. Không biết có phải vì thế mà ta... với bản năng tự vệ - Ta quên. Ta cố tình quên. Ta cố tình không nhớ. Dường như ta đã làm được.


Ta lấp đầy thời gian nghỉ ngơi của mình bằng những đống tài liệu, sách và những giờ lang thang một mình. Ngoài những cuộc tiếp xúc công việc ta chỉ muốn giấu mình. Ta lười ngay cả những cuộc gọi điện thoại mà ta vẫn thường làm. Ta lười ngay cả một buổi cafe hàn huyên. Ta chỉ muốn một mình. Ta sợ để lộ mình. Ta trầm ngâm, và buồn bã. Ta không thể giấu nổi cảm xúc thật nơi đáy mắt. Tệ hơn là ta không muốn giấu. Ta chán những chốn hào nhoáng sang trọng. Ta chán sự giả tạo phù phiếm. Ta thèm cảm giác trở về một mảnh vườn bình yên, nghe chim hót và ngắm nắng trên tán cây trước một mái hiên nhà.


Khi lòng không bình yên, ta lại mất ngủ, lại thao thức, lại mộng mị, chợt giật mình tỉnh giấc giữa đêm và ta khóc. Không. Ta nào muốn khóc. Nước mắt chỉ tự nhiên mà làm ướt mắt ta thôi. Chứ lòng ta băng giá mất rồi, có biết chi là thổn thức ? Ta tự thấy mình chai sạn. Điều ta đã luôn sợ hãi. Ta ít dần cảm xúc. Ta hờ hững với cả chính mình. Ta không còn thấy ý nghĩa của những việc mà mình vẫn thường làm.




Vậy mà ta lại sợ chết. Ta sợ chết khi nghe tin một người bạn gái bằng tuổi ta vừa qua đời vì tai nạn giao thông. Bạn bỏ lại con gái và cha mẹ già. Còn người chồng cũ của bạn đã hai phương trời cách biệt ở bên kia đại dương nào đó cũng không về. Ta hoảng hốt khi nghĩ đến con gái mình bơ vơ nếu ta không còn nữa. Ta hoảng hốt khi nghĩ đến ba mẹ ta hẳn sẽ không sống nổi khi ta không còn. Ta hoảng hốt khi nghĩ mình chưa kịp yêu thật nhiều cho thỏa lòng khao khát, khi ta chưa gặp được người đàn ông đích thực của đời mình. Người đàn ông mà ta vẫn mơ ước được sống đến trọn đời như một người bạn tri kỷ, được cùng chàng đi đến cùng trời cuối đất...


Ta bỗng thấy cuộc sống quá ngắn ngủi, và nó không hề phụ thuộc vào ý chí của ta. Ta chỉ có thể làm tròn đầy những giờ ta còn hiện hữu trên đời này.


Vậy mà ta lại rỗng. Ta thậm chí không thể lấp đầy cả chính mình.






image/
Mac ke cuoc doi ngang trai- Chung ta van xinh.



Comments