Xả rác
Mình thật ngốc. Có những chuyện chẳng đáng để mình quan tâm.
Có những người cũng chẳng đáng để mình phải bận lòng, phải mất một phút trong cuộc đời quý giá.
Chỉ có công việc là lý thú hơn cả.
Công việc thì không bao giờ rời xa ta.
Công việc không bao giờ phản bội mình.
Bỏ công sức ra bao nhiêu thì sớm muộn gì cũng thu lại bấy nhiêu.
Cứ sòng phẳng vậy mà khỏe.
Làm quái gì có ân tình.
Giai xấu xấu mà hiền lành, tốt tính thì nhìn mãi tự nhiên cũng thấy có duyên phết, cũng thấy yêu yêu nhỉ.
Đó là vì tâm sinh tướng.
Người nghĩ thế nào, mặt mày thế ấy. Chớ có sai.
Bạn hiền^^. Một khái niệm hơi xa xỉ nhưng mà ta luôn có. Vẫn luôn cảm giác có bạn bên cạnh dõi theo từng bước ta đi. Luôn hiểu ta, lắng nghe ta. Yêu ta kể cả khi ta chán chường nhất, đau khổ nhất, ương bướng nhất.
Yêu là phải chịu dấn thân, mất mát. Còn không thì đi tu đi cho sớm.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥