Chán mớ đời !
Chán 1:
Sài gòn, mọi ngả đường đều dẫn đến kẹt xe. Ngán kinh khủng. Không chỉ giờ cao điểm mà là mọi giờ, không chỉ một số đường mà tất cả các đường, đều chỉ được đi với vận tốc rì rì 30km/h là cùng, còn không thì cứ nhích từng tí, bỏ xe đi bộ có khi còn khỏe hơn.
Dân Việt đúng là mọi rợ với xe máy chen chúc, bụi, khói, ô nhiễm..., ô nhiễm cả tiếng ồn. Thấy mình cũng mọi rợ nốt. Đường thì kẹt, đã thế lại thi nhau bấm còi. Xin lỗi hôm nay lần đầu tiên chửi thề : ai đánh giá mặc kệ - khi cái thằng đằng sau cứ bấm còi tít tít mãi mà đường thì hẹp, chả lách đi đâu được với cái lô cốt : "Còi cái con mẹ giề, đường chó đâu mà đi mà cứ bấm còi mãi thế ?" Mịa, thấy mình điên vãi lúa, xe hơi trùm mền, xe máy thì nắng đổ lửa với cả mưa to gió lớn. Kẹt xe khói cay đỏ mắt, điếc tai đau đầu vì tiếng động cơ và còi, hôm nào về cũng nghe tóc mình khét lẹt mùi khói xe.
Mạng người ở Sài gòn nói riêng và ở VN này nói chung bi h như cỏ rác í nhỉ. Người chết mỗi ngày vì tai nạn giao thông luôn là con số hàng chục, đang nghĩ lúc nào tới lượt mình.
Chán 2:
Công việc không chạy, khách hàng hủy hợp đồng, thay đổi điều kiện ép nhau, làm giá. E tăng, USD giảm, vàng nhảy lambada, tóm lại là bỏ, dek muốn làm j cả. Chỉ muốn đi chơi, cơ mà đi chơi cũng phải nghĩ đến ngân sách. Hic.
Chán 3:
Người yêu coi như không có, đúng ra là có hay không cũng thế, chả nước non gì ráo. Ừ thì "còn gặp nhau thì hãy cứ vui"* vậy. Khi buồn tự giải quyết chứ làm sao giờ =))
Chán vậy đủ để thấy cuộc sống là thế đó. Đời là thế đó. Nhưng mà mình không thấy mệt, chỉ thấy chán thôi. Cảm thấy chỉ muốn leo lên núi rồi nhảy ùm phát xuống biển. Xong. Trở về cát bụi. Kết thúc kiếp sống nhọc nhằn, tạm bợ.
Tóm lại là chán mớ đời.
Viết trong lúc chờ ngủ. Hi. 
* thơ Tôn Nữ Hỷ Khương
^^
Alo - tớ đang chán sống - cafe thôi !
Ok.
Thế là update thêm vài hình ảnh chán đời của tớ :D
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥