chơi vơi



chỉ là muốn yêu thương, nhưng lại sợ người nghĩ rằng mình cầu xin tình yêu của họ...


_DSC7126


Đi giữa Sài Gòn đôi khi nhìn lên trời xanh, lại nhớ bầu trời xanh mây trắng ở Tây Tạng vô cùng...

Ở chốn phồn hoa, những con người vẫn ngày đêm quay cuồng với danh vọng tình tiền, rượu say gái đẹp, có biết có một chốn tận cùng trời đất trong lành thuần khiết và đẹp như mơ?

Mình thấy cuộc sống mất hết ý nghĩa nếu không được rong chơi, được khám phá cuộc sống thiên nhiên tươi đẹp. Nếu phải chôn chân một chỗ quá lâu, mình lại thấy tù túng, thèm bay nhảy, thèm đi xa...


_DSC6520
Con người rất mâu thuẫn, luôn thèm khát sự ổn định, độc lập, bình yên... nhưng rồi lại bị rối như mớ bòng bong trước những cám dỗ, sự mới lạ, cả sự phụ thuộc vào ai đó vì lý do yêu thương. Để rồi, con người thường bỏ rơi hiện tại, theo đuổi quá khứ hoặc tương lai. Hạnh phúc giản đơn là thế mà không nhận ra: hạnh phúc, chính là sự tự do, với chính bản thân mình.

Nhưng con người vẫn luôn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu của người khác, để rồi khi không còn tình yêu đó, con người cho là bất hạnh.

Yêu thương thì luôn kèm theo ràng buộc, hệ lụy. Người ta vẫn lấy lý do yêu nhau để giữ chân nhau vì họ sợ cô đơn. Khi còn say mê nhau, còn muốn khám phá nhau, người ta luôn tự nguyện. Còn khi  lòng đã chán, dù cố gắng đến mấy, sớm muộn gì cũng tan. Mình vẫn gọi thứ tình yêu chết đi đó là tình dục. Vì rằng, không ngộ ra được, con người vẫn đánh mất một phần đời mình trong những trò lừa gạt nhau, rằng: anh không thể sống thiếu em, rằng em yêu anh hơn tất cả những gì em có, nhưng một ngày đẹp trời nào đó, họ vẫn chia tay nhau, rẻ rúng nhau. Thật ra, yêu người cũng chỉ là vì mình, nếu không vì mình, thì sao khi người bỏ ta đi với hạnh phúc khác, ta lại đau khổ ?

Tâm hồn mình lại không bình yên, bỗng nhiên cảm thấy mất hết hứng thú với công việc. Con người tràn đầy năng lượng và thích truyền cảm hứng cho người khác của mình bỗng dưng biến mất, mình uể oải, trì trệ, trốn tránh, và mất phương hướng.


_DSC1506



Mấy hôm nay nhớ Tây Tạng ghê người, những giấc mơ được quay trở lại miền đất huyền bí ấy vẫn thỉnh thoảng về trong giấc ngủ của mình, như một sự ám ảnh. Đôi khi mình mơ được ở lại vùng đất đó một thời gian dài, sống trong tĩnh lặng.

Mà, chắc gì mình đã sống qua được điều kiện khắc nghiệt của mùa đông nơi ấy ?



_DSC7133
trời xanh Tây Tạng một ngày tháng 6/2010



Comments

  1. Ở trong Sài Gòn có khóa tu 10 ngày, hồi trước em kết cực mà Hà Nội không có :)

    ReplyDelete
  2. Tao đang đọc Mật Mã Tây Tạng, hihihi. Tao thì không chắc tao sẽ đi Tây Tạng nhưng cảnh đẹp mê hồn nơi đây khi " du lịch nhờ " qua nhà mày đã đủ làm tao mê đắm , và khi đọc xong MMTT thấy càng thấm hơn.
    ...
    Đàn bà, suy cho cùng vẫn chỉ là người xây tổ ấm, không thể là người xây nhà, luôn cần bờ vai vững chắc để mình tựa vào mà bây giờ, có được 1 bờ vai vững chắc theo đa nghĩa khó lắm .
    Thế nên, đôi khi vẫn thấy ... mênh mênh - mang mang :(

    Thui, tao xuống phố đây... đang có cảm giác :" tôi yêu ly cafe buổi sáng , con đường ngập ... nắng vàng " ( thích nắng vàng, k thích lá vàng :D )

    ReplyDelete
  3. Like and,love this :).
    Đang bối rối, đang chán chán. Đọc bài này tự dưng mỉm cười. Thôi thì vì cái tự do không ràng buộc không thích hệ lụy mà ráng yêu quý mình thêm chút nữa.
    Cuộc sống càng ngày thấy càng nhiều bất ổn. Khi không rồi chen chân giẫm đạp lên nhau mà chết đấy. Không cần nơi chốn đông người, chung một mái nhà mà người ta vẫn giẫm đạp lên nhau rồi thản nhiên bước đi đấy thôi.

    ReplyDelete
  4. @ NLVD: lúc trước công ty cũ cũng cho chị học 1 khóa tu 7 ngày, công ty nuôi ăn để chơi và học, hiểu thêm về chính mình rồi lại về cày kiếm tiền cho công ty :D
    muốn thì tu lúc nào cũng được em ạ, không cần phải vào 1 khóa tu đâu :D

    ReplyDelete
  5. É, có đứa phải khao mình đợt này ròi. Báo nào đới Mèo ơi :-)

    ReplyDelete
  6. @ Titi: lâu rồi chị ơi, trời, nói vậy thì em phải khao suốt à :D, nhưng chị vào đây thì em lúc nào cũng muốn mời chị ^^

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,