phía sau cầu vồng
Don't say no before you try
unknown
Đến khi biết mình muốn có một cuộc sống khác, thì tôi nhận ra mình bị kẹt trong một cuộc sống đầy những trách nhiệm... Và tôi khao khát được ra khỏi đó, dù biết rằng mình không thể, hoặc rất khó có thể. Tôi rất ghét nói từ không thể. Nhưng quả thực, không thể từ bỏ trách nhiệm. Và với tôi, yêu thương là trách nhiệm, nên tôi bị kẹt luôn trong yêu thương do chính mình tạo ra. Nhưng điều tôi có thể làm là dần dần thoát ra khỏi những trách nhiệm, nghe có vẻ ích kỷ và lười biếng, nhưng suy cho cùng, con người sống cũng chỉ mong hạnh phúc, tự chọn một cách sống tốt cho mình với nhiều trải nghiệm mà không quá phiền đến ai hay làm hại, tổn thương đến ai là tốt rồi. Đó là trách nhiệm với chính bản thân mình trước tiên.
Những trách nhiệm đó cũng từ khát vọng sống tốt hơn, khao khát được yêu thương nhiều hơn. Như con người luôn khao khát mong muốn cái mới, nhất là tôi, luôn cảm thấy nhàm chán nếu mọi thứ cứ lặp lại đều đặn, mỗi ngày. Tôi cần sự mới mẻ như chim cần bầu trời để tung cánh, như cây cần nước thì mới có thể sống tươi tốt. Tôi sẽ héo mòn trong những khuôn mẫu định sẵn, những lối mòn, những quy định, nguyên tắc ràng buộc bất di bất dịch nào đó. Tôi sống bản năng, chỉ đủ để là chính mình mà vẫn tôn trọng những phép tắc, chuẩn mực của xã hội. Lý trí cũng chỉ mạnh mẽ vừa đủ để dìm phần người nổi loạn của tôi xuống khi cần thiết. Cứ vậy mà tôi vật vã cũng đã ngót nghét gần nửa cuộc đời. Đôi khi nhìn lại, tôi thấy mình vẫn chưa sống hết mình, chưa đủ can đảm dấn thân hơn nữa, đã quên (hay cố tình quên) những ước mơ điên rồ thời thơ bé, đã bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp mà có lẽ nếu tôi không hèn nhát, không "ngủ quên trên chiến thắng", không tự mãn với chính mình, tôi đã có thể có hơn nữa.
Nhưng tôi không có thói quen tiếc nuối những gì đã qua. Thấy mình sai thì làm lại. Thấy mình đúng, là chính mình, thì ngẩng cao đầu bước đi thôi.
Điều mà tôi muốn có hơn nữa đó không phải là tiền bạc, không phải cuộc sống xa hoa với những tiện nghi vật chất, những nơi đến sang trọng đắt tiền, cũng không phải giày hiệu Louboutin hay túi xách Chanel, càng không phải là một người đàn ông sẵn sàng cung phụng mọi thứ chỉ với một điều duy nhất, quên đi lòng tự trọng của mình để chiều lòng anh ta.
Điều mà tôi luôn khát khao khao khát mỗi ngày, và vẫn chưa bao giờ thấy mình có đủ, đó chính là SỰ TRẢI NGHIỆM CUỘC SỐNG. Nếu tôi nỗ lực kiếm tiền, cũng không ngoài mục đích đó. Mà bản thân trong việc nỗ lực làm việc và kiếm tiền, cũng đã là một trải nghiệm. Nhưng tôi hoàn toàn không muốn mình bị bó buộc cả đời như vậy, sống mà không biết mình thực sự muốn sống vì điều gì.
Có nhiều người nhìn người khác như một sự cạnh tranh, ước muốn hơn người, hay ít ra là bằng người nên vì thế có thể nảy sinh đố kỵ, ghen ghét, hoặc là bất chấp tất cả, kể cả gian dối, thủ đoạn, lừa lọc để cho cái tôi gọi là "tồn tại". Nhưng tôi nhìn người khác như nhìn chính mình. Ai cũng có một phần sâu thẳm tốt đẹp bên trong, ai cũng có những ước mơ sống tốt đẹp bị chìm khuất và ai cũng mong muốn mình hạnh phúc. Vấn đề là mỗi người chọn cho mình một cách khác nhau, nhiều người đã lạc lối, mơ hồ thực tại và nhiều người không thể sống được với chính họ. Vay mượn cuộc đời người khác để tồn tại với chính mình đó điều nhân loại vẫn thường làm.
India February 2012, thèm đi quá !
Tôi nhớ những ngày bước chân tôi rong ruổi, cả một mình lẫn cùng bạn bè, đi qua nhiều miền đất lạ, ngắm những vùng trời mới, có khi ăn bờ ngủ bụi, có khi trầm mình trong giá lạnh căm buốt da thịt ở BaseCamp Everest, có khi hiến dâng thân mình cho thần chết khi ngồi trên riskshaw (taxi kiểu Ấn Độ) phóng như bay lên pháo đài cổ ở Jaipur, được tiếp xúc với nhiều nền văn hóa đặc sắc, quan sát lắng nghe nhiều con người xa lạ không cùng ngôn ngữ mà sao tôi thấy hạnh phúc vô cùng, tôi không thuộc về những nơi đó (và đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mình thuộc về đâu ?) nhưng tôi luôn cảm thấy mình được sống thật sự, được về với chính mình, tận hưởng thứ hạnh phúc mà tôi biết nó không kéo dài mãi.
Buổi sáng cuối tuần ở nhà tôi sung sướng dậy muộn, pha cho mình một tách cafe nóng hổi, nướng một cái bánh chocolate nóng, ngồi đọc sách trong tiếng nhạc jazz dìu dặt như The Rainbow Connection, mà tôi thấy đủ với chính mình, hạnh phúc là đây, đơn giản là lắng nghe bạn cần gì, và sống như mà bạn muốn. Nhưng tôi nhớ khi mình lê la trên đường trong sáng sớm để ngắm vẻ ngái ngủ của một thành phố xa lạ nào đó tôi cũng hạnh phúc không kém. Tôi thấy mình ích kỷ, vì tôi thích sống cho chính mình, hơn là cho người khác. Ai cũng vậy thôi, có điều không ai đủ dũng cảm thừa nhận, và hơn nữa, tự dối lừa chính mình rằng mình đang sống cho người khác là tốt đẹp hơn, hoặc giả họ không biết làm gì với chính mình, nên họ lấy người khác để cứu rỗi đời họ. Con người sinh ra đã có một sứ mệnh, đó là làm cho bản thân mình hạnh phúc trước tiên, nếu ai cũng ý thức được điều đó, sẽ không có ai đau khổ.
Người ta đau khổ là vì không biết làm cho mình hạnh phúc mà đi tìm ở người khác. Rồi họ thất vọng, đớn đau, suy sụp, bỏ rơi nhau vô tình hay cố ý. Đó cũng là trải nghiệm của chính tôi, đã qua rồi. Nếu bạn không thể yêu bản thân mình thì bạn không thể yêu người khác. Và chỉ có hiểu mình sâu sắc thì bạn mới thật sự hiểu người. Hãy yêu người như yêu chính mình là một điều vô cùng khó. Và cho dù có làm được điều đó, bạn cũng không thể tránh gây đau khổ cho người khác, bởi vì, chúng ta giống nhau ở phần sâu thẳm nhất là khát khao yêu thương và hạnh phúc, nhưng cách sống của mỗi người là không giống nhau, không bao giờ giống nhau. Điều này làm nhân loại đảo điên và loạn trí trong hàng triệu triệu năm qua...
Rainbows are visions, but only illusions,
And rainbows have nothing to hide...
Chị, em có trọn 1 tuần trầm mình trong blog của chị. Em mơ hồ nhận ra và có vẻ như cũng mất sức khá nhiều để đấu tranh khi cái khao khát sống một cuộc sống của chính mình (hơn là sống cuộc đời vay mượn từ người khác hoặc sống vì người khác) - nó trỗi dậy mạnh mẽ. Và thứ luôn giữ em lại - đó là trách nhiệm. Nên đọc bài này của chị cảm giác hỗn độn cực kỳ chị ạ...
ReplyDeleteEm nhìn vào cuộc sống của chị thật trong lành, và khát khao mình được tự chủ tới bầu không khí mình thở. Nhưng em chợt nhận ra em chưa bao giờ phải tự xoay xở một mình cũng như chưa cố gắng nỗ lực hết bản thân mình cho những phút giây như thế. Em cảm ơn chị đã cho em hiểu rằng không một thứ gì là tự nhiên mà có, và cuộc sống này ra sao là do thái độ sống cũng như lựa chọn của mỗi người (trong khi mọi người lựa chọn cách sống khác nhưng lại đòi hỏi phải được thanh thản ngồi ăn sáng nhâm nhi tách cafe mà lòng hạnh phúc quá đỗi như chị). Em nhận thấy mình trường thành trong nhận thức, cũng xót xa nhận ra rằng mình không nên sống một cuộc đời vay mượn (hay bắt chước một ai) - vì đơn giản là em đã tự bó buộc mình trong một cuộc sống ngột ngạt...
"Con người sinh ra đã có một sứ mệnh, đó là làm cho bản thân mình hạnh phúc trước tiên, nếu ai cũng ý thức được điều đó, sẽ không có ai đau khổ." <-- <3 Nếu có một ngày em làm cho bản thân mình hạnh phúc, đóng được một cánh cửa này để mở ra cho mình một cánh cửa khác, người đầu tiên em muốn chia sẻ, sẽ là chị...
Em không ngần ngại nói rằng: chị là thần tượng của em (nếu chị không phiền :) )
<3 u
:)))) chưa thấy ai xài xể "thần tượng" như em :D, "thần tượng" vừa đi Mũi Né về mệt muốn chết mà vẫn vượt trận địa xe cộ đến đón em đi ăn tối, hôm sau còn vào bếp phục vụ bữa tối nữa cho em, rùi lại còn chờ em 30 phút để thết đãi em món bánh trái cây và cappuccino tuyệt hảo ở cafe downtown. kaka :D :D :D
ReplyDeleteứ chịu, em phải nói là chị đáng yêu và ngọt ngào cơ :)))))))
Haha, em cảm thấy có lỗi lắm lắm í, chị Mèo ngọt ngào và đáng iu ạ. Thôi, chị cứ thông cảm cho em - vì lâu lắm rồi em chẳng hẹn hò ai, chẳng biết đến cảm giác có người "chờ đợi" mình, mà vô tình đi trễ 1 tí :p...
ReplyDeleteEm thề, em hứa, em đảm bảo, em sẽ không bao giờ "xài xể" thần tượng (như chị phê phán :)) )
Chẹp, em về em khoe hình đi cafe với lại bánh trái cây, em gái em nó rú lên vì thèm :)) Nó bảo đời em hên, đi gặp được "đức Phật", lại còn được "Phật trong lòng" đãi toàn món ngon :))
Em sợ bị iu chị cuồng hơn em Nga lắm :))
chị sợ mí người yêu chị rùi cuồng lên làm chị phải cuồng theo lắm :))
DeleteChị mà cuồng gì chứ. Tỉnh táo số 1 :p
DeleteChỉ khổ cho những crazy friend như em. Nhưng không sao, khổ vì tình (bạn) là cái khổ không đau đớn - mà cực kỳ sung sướng :))
ủa, chị thấy em có khổ gì đâu ta ? :))) vào SG toàn ăn với ăn, từ sầu riêng cho tới sầu chung, há há.
Deletekhác nhau thì mới hay chứ :D
ReplyDeletethì khác nhau mới có xung đột, chiến tranh và ly dị chứ chị. Chứ không đời buồn chết :D
Delete