tóc nào hãy còn xanh...
Đời là giấc mơ và cái chết làm ta tỉnh lại.
(Ngạn ngữ Ba Tư)
Gần đây mình đi suốt, cuộc sống bây giờ thật quá nhiều chuyện thú vị vui buồn và trải nghiệm cả công việc lẫn cảm xúc, thậm chí nhìn lại khoảng thời gian này năm trước mình thấy sao trước đây mình lại sống tẻ nhạt đến thế ! Đôi lúc cũng thèm ngồi lắng lại, viết cái gì đó cho riêng mình nhưng rồi lại quá bận, quá ít thời gian và cũng không có nhiều hứng thú.
Mình bao giờ cũng vậy, đã không làm thì thôi, làm gì cũng hết lòng hết sức, tận tâm tận lực. Thật sự thì mình thích viết cho bản thân mình hơn là cho người khác đọc (nhưng cũng rất trân trọng những người bạn vẫn thích đọc và chia sẻ với mình). Mình rất sợ sự xô bồ, đông đúc và phô trương. Mình đã thay đổi (chút ít) nữa, vì bây giờ đôi lúc mình thấy không thể viết ra được những cảm xúc và suy nghĩ của chính mình, hoặc nó quá sâu lắng, mạnh mẽ, hoặc quá điên và mình cảm thấy CHỈ MUỐN GIỮ CHO RIÊNG MÌNH. Và quả thật là mình cảm thấy thật phô trương khi để người khác phải nhìn thấy nỗi vui đó hay cảm nhận nỗi buồn đau đó. Có những người không thể chịu nổi khi thấy người khác hạnh phúc. Và có những người thấy người ta đau khổ thì ra vẻ thông cảm vỗ về hiểu chuyện nhưng có khi lại hả lòng hả dạ cười thầm: "Đáng đời mày, điên thì chết!" :)) Không sao, đó là cuộc đời. Người cũng có người này người kia, những kẻ tò mò thì luôn rất nhiều, còn những người bạn thật sự thì rất ít - nếu không muốn nói là vô cùng hiếm hoi.
Đời sống tình cảm thăng trầm, làm mình có lúc thấy có thật nhiều cảm hứng, có lúc lại dường như kiệt quệ cảm xúc, chẳng muốn gì cả. Mình vẫn thế từ trong bản chất, đã yêu là yêu mê muội, quên đường đi lối về. Thời gian như những cơn gió thổi qua khe cửa ký ức, nên cứ vậy mình đã quên đi rất nhiều kinh nghiệm thương đau, để rồi vẫn cứ yêu rồ dại như (hay thậm chí còn hơn) thời thiếu nữ. Con người hoang dại bên trong mình cũng chưa bao giờ say ngủ, nó chỉ giả vờ ngủ, thỉnh thoảng nó thiêu đốt mình, muốn giết chết mình bằng mọi giá. Thực sự, cuộc chiến với chính bản thân mình là một cuộc chiến gay gắt nhất, kinh khủng nhất và cũng điên rồ nhất.
Về cơ bản, mình vẫn muốn là một người tốt. Mà làm người tốt thì khó vô cùng :))))
Con người bên ngoài của mình có vẻ điềm tĩnh, đôi chút vui tươi khi cần, có vẻ nghịch ngợm và hoạt bát khi muốn thế. Nhưng thực sự thẳm sâu bên trong là một thành quách đổ nát hoang tàn, trầm mặc giữa nhân gian. Và có lẽ vì mình luôn độc lập, tự chủ và đôi khi bất cần, nên chẳng phải vì thế mà mình chẳng cần đàn ông lắm ngoài... "chuyện ấy" hay sao ? :)) Nhiều lúc vẫn tự hỏi liệu mình có thích hợp với một cuộc hôn nhân hay không. Và hôn nhân có phải là một trong những mục đích của đời người (đời mình) hay không !?
Bangkok twilight
Và đàn ông, lại nói về đàn ông, tại sao khi họ yếu đuối và đau khổ hay cô đơn lại cứ thích tìm đến mình, thật nghiệt ngã quá đi ! Trong khi mình cũng vậy chả kém, nhưng mình cứ cười tươi rói, đùa thả ga, thoải mái vô tư, "open-minded" một cách đáng ngờ và rồi thẳng thắn đến nghi ngại ! Không nhiều thì ít, mình đã gửi một bài học nho nhỏ cho những người (đàn ông) hời hợt, thấm thía hơn cho những người sâu sắc hơn sau những lời đề nghị khiếm nhã. Mình tự tin quá chăng ? Hay rồi đây họ cũng chẳng nhớ mình là ai ? Đàn ông, nếu chưa... "ăn" được thì con mồi vẫn còn hấp dẫn lắm lắm luôn; còn đàn bà, cứ hay lẫn lộn giữa tình dục và tình yêu, nên dại dột, từ trao thân đến trao gửi trái tim lúc nào không hay! Quả là ngu ngốc ! Và mình đã từng ngu ngốc như thế cũng lâu rồi, nhưng bây giờ mình vẫn không chắc nếu "sa ngã" như vậy nữa mình vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra hay không ? :))) Vậy cho nên chỉ muốn làm gì đó phải thật xứng đáng với cảm xúc của mình, phải biết chọn một người thật sự trân trọng mình, vậy thôi. Mà, dường như mọi người đều hiểu rằng tình yêu là ở trên tình dục và tất thảy mọi thứ vớ vẩn khác nhưng họ vẫn cứ cố tình nhầm lẫn. Hoặc cố tình bấu víu vào đó nhằm tìm kiếm sự cứu rỗi.
Mình vẫn thèm đi một chuyến dài ngày, bỏ hết mọi lo âu lại phía sau, sống cùng thiên nhiên giản dị và trong lành. Ước gì có thể sống mãi được như thế, ngoài vài nhu cầu thiết yếu như cà phê, cá hồi, rượu vang và sách, liệu có gì đáng để phải bon chen giữa thành thị xô bồ hào nhoáng đầy những con người cô đơn và nông cạn này hay không ? :)
Oh yeah ! Life is so short, and simple. Make a choice and don't look back !
Đồng cảm! Đồng cảm! Cứ như là mình nghĩ,rồi có người khác viết lên giúp mình í :)). Phải công nhận một điều, càng sống, càng thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn! Ngoái đầu nhìn lại những năm trước, thấy mình sống tẻ thật. Bởi vậy nên, càng có tuổi càng thấy mình tự tin hơn mới chết :). Có lẽ, đó chính là sự trưởng thành. Mỗi một năm, lại trưởng thành thêm một chút. Cho đến khi nào Mèo trưởng thành hơn nữa, chắc sẽ không nhắc đến đàn ông nữa đâu :D. Lúc đó sẽ lại nghĩ, ngày xưa mình thật tẻ ! :)) .
ReplyDeleteÔi vậy hả chị, em nghĩ ai chứ không phải em mà sống thiếu đàn ông được đâu, huhu. Chỉ nghĩ vậy thôi là em đã thấy tẻ lắm rùi í =)))) Mà đàn ông cứ vây quanh làm em quỷnh chết đi được, em vẫn dại giai lắm chị ơi, chắc 10 năm nữa cũng thế thôi hahaha :))))
Delete:)) Hoa còn toả ngát hương vậy làm sao ong không bay quanh được cơ chứ :)).
ReplyDelete"Về cơ bản, mình vẫn muốn là một người tốt. Mà làm người tốt thì khó vô cùng!"... Rõ là là hài hước nhưng mà thật ấy chứ! :)))
ReplyDelete