thương nhớ làm chi
Một thời hoa bướm
Tóc dài bay chật chội khuất mặt trời
Câu thơ nào thổn thức mãi khôn nguôi...
Viết cho một người mà mình là tình yêu đầu đời^^
Hơn hai năm gặp lại anh, vẫn chừng ấy lưu luyến anh dành cho em, rồi khi em biến mất, như một cánh chim trời, anh cũng lặng im để em ra đi như ngày ấy.
Trong sâu thẳm, em hiểu vì sao chúng ta chẳng thành đôi, dù ngày ấy... chúng ta thật đẹp đôi. Một thời hoa mộng, anh luôn ở bên cạnh em, thường là lặng lẽ, rất lặng lẽ, chờ em ở cổng nhà em hoặc khi tan trường về. Những buổi chiều cùng nhau học bài, đọc sách hay đi dạo... anh chưa một lần thổ lộ tình cảm anh dành cho em, kể cả một cái nắm tay xiết chặt. Nhưng anh cứ ở bên em như thế, có thể anh mong một ngày em sẽ hiểu và đáp lại tình cảm ấy...
Nhưng chúng ta sinh ra đã khác nhau, em chất ngất nhiều nổi loạn tâm tư muốn ra đi, anh thì mãi gắn bó với mảnh đất quê hương. Em không xem việc lập gia đình kết hôn với ai đó là ổn định đời mình, anh mong muốn sự ổn định an toàn đó, và anh đã làm, đã giữ nó rất thành công. Em mơ mộng tìm kiếm một tình yêu hoàn mỹ chứ không phải là một người chồng như nhân gian thường làm. Anh cần một người vợ như bao chàng trai khác, một bến đỗ an toàn cho thuyền anh neo sóng gió, sao có thể là em, như cơn bão mạnh của miền trung quê mình có thể làm anh tan hoang?
Gặp lại nhau, em cứ cảm giác như em là đứa em gái bé nhỏ nay trở về trong vòng tay anh, mình lại ôm nhau như hai người bạn thân lâu ngày gặp mặt. Nhưng cho dù có xúc động đến thế nào, em cũng chưa bao giờ mong anh là của em, cho dù em biết anh đã từng thương nhớ em nhiều như thế nào... (Hay cũng có thể là không, anh đã quên em ngay khi em ra đi ?)
Em nhớ lần gặp trước, cách đây khoảng chừng hơn 5 năm, anh đã không kìm được nhớ thương mà ôm xiết rồi hôn lên má em mặc dù có bạn em ở đó. Lúc đó, em cảm giác như mình đã để mất điều gì đó qua bao tháng năm, một sự mất mát không thể định hình. Cách mà anh nâng niu bằng ánh mắt và trân trọng em mỗi khi mình gặp mặt luôn làm em cảm động. Rồi tự nhiên em tiếc, ngày ấy mình đã gần nhau như thế, sao nụ hôn đầu đời của em lại không phải là anh ? Bởi vì anh xứng đáng với bao điều anh đã làm cho em. Cũng có thể vì mình chưa bao giờ hôn nhau... Nhưng mà, nếu mình hôn nhau ngày xưa đó, thì đời chúng mình có khác ?
Thoảng có lúc, em thấy mình mắc nợ anh. Rồi em quên. Như dòng thời gian phủ bụi mờ ký ức của chúng ta. Không biết anh có nhớ gì không ? Nhưng em biết mỗi lần em trở về gặp anh, dường như con tim anh một lần nữa có chút xao động, chỉ là một chút, và may là, may là... em lại ra đi. Khi anh nhìn em, em lại nhớ tụi mình hai mươi năm trước, nhớ đến thắt lòng. Đôi lúc em bật cười nghĩ, nếu thời gian quay lại, em cũng vẫn sẽ ra đi, nhưng em sẽ kéo anh đi theo em. Nhưng mà, chắc gì em làm được ? Chắc gì tình ấy đủ để anh bỏ cha mẹ già bệnh tật mà đi ? Mà em, kẻ cầu toàn luôn sợ người khác bận lòng vì mình, sao có thể làm điều phi lý đó ?
Thời ấy chúng ta quá lãng mạn, quá nhút nhát và vô hình chung chúng ta đã để mất rất nhiều điều, em nghĩ thế. Nhưng cũng chính vì thế, ngày ấy mãi là ký ức đẹp, trong sáng đến nao lòng, và em biết, vẫn ở mãi trong tim anh, tim em. Cho dù là một góc rất bé nhỏ, chúng ta vẫn mãi ở đó trong tim nhau, như chưa bao giờ rời xa.
Tình yêu, cuối cùng em đã hiểu rằng đó cũng chỉ là một sự chọn lựa. Không phải là sự chọn lựa của lý trí, mà là sự chọn lựa của con tim. Trái tim chúng ta có thể chọn lựa và theo đuổi những điều đẹp đẽ, nhưng thứ nâng chúng ta lên chứ không phải dìm chúng ta xuống. Cũng chính vì thế, em hiểu rằng anh đã yêu em, hay chúng ta yêu nhau, theo một cách nào đó, có thể không đủ đam mê điên dại để quên đi đời thực, nhưng cái cách mà chúng ta gặp nhau, đối xử với nhau trân trọng, nâng niu là cách mà chúng ta giữ gìn một quá khứ đẹp, là cách mà chúng ta biết rằng chúng ta mãi không bao giờ quên nhau và không muốn quên nhau.
Là đây em viết cho mình, chứ chẳng phải cho anh...
Quê nội, một ngày tháng tư mưa về...
<3 Chỉ có thể là yêu <3 (nhún vai, cũng nghĩ... thương nhớ làm chi!!!)
ReplyDelete@ Híp: mí cảm xúc này giờ ngày càng xa xỉ lắm em, nên chị giữ lại cho mình mí cả để sau này cháu ngoại nó đọc rùi nó nói "Ồ thì ra ngày xưa ngoại mình vừa đẹp lại vừa sến như vầy" =)))))))) LOL
ReplyDeleteCháu ngoại chị sẽ nghĩ "ồ, sao ngoại mình đẹp mãi và sễn mãi được vậy nhỉ" =)) =)) LOL
ReplyDeleteEm cảm thấy đúng là nó xa xỉ quá, và cũng mừng quá vì nó vẫn đọng lại quá đỗi tinh khôi. Em thích mấy câu thơ đầu. Thơ ai hay vậy chị? "Tóc dài bay chật chội khuất mặt trời"!!! <3 <3 <3
Chật vật lắm vẫn chưa thoát hẳn ra được những thứ như là ác mộng và bi kịch của đời mình, nên đành lấy những thứ đẹp đẽ hơn để gói gém lại mà sống tiếp thôi em ạ. Em cũng thế nhé. ;) ^^
DeleteSao nàng lại nói câu này, làm em.... không biết lấy thứ gì đẹp đẽ hơn để gói ghém lại :D Tháng 8 em lại được vào chơi với nàng, hehe <3 Mà nói thật là em chưa lấy lại form em không dám gặp nàng cơ, haha, crazy quá, trước chỉ có giữ dáng vì zai, mà giờ giữ dáng vì chị yêu, bó tay luôn :))
Deletetrời ơi lấy đà j mà xa dữ vậy Cá, tháng 8 mới vào mà giờ đã khua chiêng báo động rùi, sợ quá đê =)))))
Deleteviết hay,
ReplyDeletenhư mọi khi,
dạo này xinh,
hơn mọi khi
...hihi...
Hihi cảm ơn chị ^^ đúng là em thấy cuộc sống bây giờ - ở độ tuổi này - mới đúng là sống chị ạ. (hí hí)
Delete