một ngày đang trôi qua




"Mỗi ngày trôi qua, là chúng ta đã mất một phần đời..."

Đọc câu ấy tự nhiên giật mình, rồi thấy cuộc sống này thật bao la, cuộc đời này thật vô thường biết bao, và ngắn ngủi, mong manh vô cùng. Nhớ khi đọc Osho, có một cụm từ để miêu tả về cái chết đó là "rời khỏi thân thể", nghe mới nhẹ nhàng làm sao! Rằng thân xác này chỉ là tạm bợ; linh hồn kia mãi mãi sống trong vĩnh hằng. Và Osho cũng nói: "không có thở, thân thể chết, không có tình yêu, linh hồn chết". Vậy nên suy ra, tình yêu có thể là vĩnh cửu, nếu đó là tình yêu đích thực. Người ta thêm từ "đích thực" vào tình yêu ("True" love) giống như để phân biệt với tình yêu giả mạo. Và chưa bao giờ mình cảm nhận rõ rằng, một ngày trôi qua mà không yêu, mới thực là mất mát.

Mỗi ngày trôi qua được lặp lại giống nhau là mình thấy hình như mình cũng đang mất mát, vì vậy mình lại cố làm cái gì đó mới mẻ, cố gắng học hỏi nhiều hơn, làm việc nhiều hơn, tập luyện nhiều hơn vì muốn yêu cuộc sống nhiều hơn, và sau đó thì lại gần như kiệt sức, mệt nhoài. Mình muốn đi nhiều hơn nữa và thỉnh thoảng lại băn khoăn tự hỏi liệu mình chọn cách sống hiện tại này có đúng với con người mình hay không. Không hẳn là mình không hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng mình cảm thấy giống như bị giam hãm, giống như mình bị trói chân vậy.

Chấp nhận cuộc sống trong mọi chiều của nó, đó là dấu hiệu của sự trưởng thành.




Công việc thì đang chậm lại một cách ì ạch, không có gì tiến triển, khiến mình nản lòng, và vì vậy mình cũng có dấu hiệu lười tập luyện, nên mình đang nghĩ phải nỗ lực hơn, làm gì đó để vực mình lên. Mình muốn có bạn đồng hành nhưng bạn ấy đang ở xa quá, dù bạn ấy thật đáng yêu biết bao nhưng thử thách này là rất lớn, khi bao nhiêu cám dỗ đang bủa vây mình. Ít ra tình yêu đó cũng cho mình sức mạnh vào thời điểm này. Mình thèm một kỳ nghỉ và có lẽ mình phải thu xếp cho việc đó dù vấn đề tài chính đang làm mình lao đao. Mắt mình có dấu hiệu bị tổn thương vì thức khuya và vì nhìn màn hình máy tính, ipad quá nhiều, mình nghĩ vậy vì hay mỏi mắt và chảy nước mắt sống. Hic, dấu hiệu lão hóa của cô gái lúc nào cũng nghĩ mình đang tuổi hai mươi mấy chăng ? :)

Tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ hơn, mà nhiều lúc chỉ muốn bỏ cuộc. Mình thèm khoác balo lên vai và đi. Mình thèm cảm giác packing và háo hức trước một chuyến đi xa. Nhưng mình cũng chỉ cần vài cuốn sách, mấy cái quần short và áo thun ba lỗ là được rồi, một đôi dép flip flop, một đôi Nike, một đôi boots, một cái khăn choàng, hai cái áo khoác mỏng, một cái áo khoác da, một túi đồ skin care, một túi đồ cho bathroom, hình như vậy là đủ cho mình có thể đi bất cứ đâu, đi và đi. Không cần biết đâu là nhà, nếu có thể sống như dân hippie một thời gian cũng được.

Đôi lúc, mình cũng không chắc cuộc sống với chàng trai mình yêu và yêu mình ngọt ngào ấy có phải là điều mình thực sự muốn hay không, nếu mình bị mất tự do. Nhưng chắc chắn một điều, đó là khao khát cháy bỏng. Và đã vậy tại sao mình không thử ! Dù là khát khao được nấu một món ngon cho người đó thưởng thức hay được bình yên ấm áp trong vòng tay mạnh mẽ ấy thì cũng là những phút giây ngọt ngào đáng được đánh đổi vì đó là người mình yêu. Yêu, nghe sao vừa xa xỉ lại vừa kỳ diệu. Và quả thực mình không muốn mất điều kỳ diệu mà phải chờ đợi bao lâu mình mới có đó.

Thời gian này ở Việt Nam mình thích làm bạn với chính mình hơn là gặp gỡ tiếp xúc trừ lý do công việc. Mình từ chối nhiều cuộc gặp gỡ, hẹn hò và không hiểu sao không có chút hứng thú. D vẫn "gạ gẫm" mình kín đáo làm mình hơi có chút lúng túng và bực mình. Sh sau khi bị mình bóc mẽ chọc quê thì lặn không sủi tăm rồi tự nhiên hôm nọ trồi lên hỏi mình thế nào làm mình giật nảy người. G nhắn mình chúc Valentine vui vẻ như một người bạn làm mình thấy dễ chịu và không khó xử nữa... Mình thấy mất thời gian vô cùng với các đối tượng này, mặc dù mình đã tỏ rõ quan điểm, thái độ và thờ ơ (ignore) nhưng họ vẫn không để cho mình yên, không hiểu luôn. Tất cả cũng vì mình luôn cố gắng cư xử tốt, nhưng có thể vì vậy mà đã vô tình gieo hy vọng cho người.



Đây là một trong hai tấm ảnh ít ỏi "du xuân í a" ngoài phố Sài gòn của mình, gọi là cho có kỷ niệm nếu mai này đi xa..., cũng là ngày duy nhất mình lượn lờ ra phố trong dịp Tết nhân ngày đưa bạn Coffee đi mua sách bạn í thích. 

Nhìn chung bạn Coffee 13 tuổi rất ngoan, rất đáng yêu, học thì giỏi cực kỳ khiến mẹ khoe mãi cũng mệt, ngoại trừ bạn í chăm sóc bản thân hơi lười biếng và cẩu thả, luôn làm mẹ bạn í lo lắng. Mười ba tuổi, thời kỳ khó khăn để trưởng thành đối với bất kỳ ai, mình phải luôn tự nhủ cần kiên nhẫn với bạn ấy khi nhớ về tuổi thơ cô độc của bản thân mình. Thỉnh thoảng mình cũng than thở với người ấy rằng làm người mẹ (chính xác là vừa làm cha vừa làm mẹ) sao mà khó quá (a big job), trách nhiệm lớn quá, và mình mệt quá. Nhưng có những tình yêu luôn gắn kèm trách nhiệm lớn lao chứ không phải là những lời nói suông, cũng như hôn nhân vậy. Hôn nhân là tình yêu gắn kèm trách nhiệm thiêng liêng, nếu không nó chỉ là trò chơi tình dục có ràng buộc. Mà những đứa con chính là sự ràng buộc vì sự vô tình hay hữu ý của người lớn, và chúng cũng phải gánh chịu sự đau thương của cái gọi là tình yêu - nguyên nhân khiến chúng ra đời.

Chỉ nghĩ, sống làm người, có con rồi nên sống cẩn thận một chút.


Nhà có ba chị em :)





Comments

  1. Wow, you look great Mèo! Năm nay mục tiêu của tớ cũng là đi gym đều đặn để có vòng 2 quyến rũ hi hi ;-)
    Du xuân chụp ít hình thía? pretty girls should have more pictures lol
    Đọc post này mới biết té ra Sh không phải là The One. Công nhận đoán mò tai hại thật. Lần này tớ đoán là một chàng trai châu Âu huh? Đàn ông Mỹ trung nien nói chung là đa số đều workaholic, uptight and not so romantic ;-)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thank you :) OK nào chúng ta cùng cố khoẻ đẹp và "stay strong stay awesome" nhé.

      No, tớ không phủ nhận bị Sh hấp dẫn ở vẻ bề ngoài nhưng đó chỉ đơn giản là khám phá cảm xúc. Khó có thể có tiếng nói chung với một người như vậy. Sh si mê tớ, nhưng chỉ dừng lại ở đó, haha.

      The One ? Đàn ông Mỹ (đương nhiên, vì tớ thấy mình vẫn hợp với kiểu Mỹ hơn châu Âu bảo thủ), gốc Latino, trẻ, đẹp trai, sexy, athletic đúng mẫu của nàng. Nói chung chỉ yêu thôi cũng đủ :D Nhưng đây là mẫu đàn ông thích che chở và gắn bó, lãng mạn và chung thủy. Tớ cũng từng gặp mẫu Latino lãng mạn đa tình kiểu lăng nhăng rùi nên tớ biết :).

      Delete
    2. Thành thật mà nói tớ ít thấy đàn ông Mỹ da trắng sexy lãng mạn, cũng có nhưng mình không gặp. Tớ bị hấp dẫn bởi những chàng có gốc Mexico hơn, nhưng Mexico Spanish í, nói chuyện vui, lãng mạn hài hước và nhẹ nhàng hơn nhiều, họ cũng phóng khoáng hợp với mình hơn. Đúng như bạn nói trước đây phần lớn đàn ông Mỹ khô khan cực, họ thích một người như tớ, bị choáng ngợp, nhưng họ chả biết làm gì, họ suốt ngày nói yêu và thích nhưng gọi điện họ cũng không biết nói chuyện gì. Chán ốm từ phút thứ hai :)

      Delete
  2. Hi Mèo,
    Thank you vì những chia sẻ rất vui và chân tình. Đọc post này, xem hình, đọc comment của Mèo tự nhiên tớ lại nhớ tới ... Video Bailando của Enrique Iglesias. Trong MV đó trông chàng rất trẻ trung, thon thả, gọn gàng và yêu đời. Thật lạ khi mà người cho mình cảm hứng tới gym hay cảm hứng về cuộc sống lại là Enrique mà không phải là cô nàng Shakira Hips don't lie :-)
    Hình Mèo rất có tính truyền cảm hứng đấy ;-) Tớ vừa nghĩ ra hum nay là từ nay sẽ chọn ra thứ Tư trong tuần làm Super Gym Day- tức là sẽ tập từ 5:15 pm đến 8-9 pm vào thứ Tư thay vì chỉ 1 giờ ở gym như lệ thường. Sẽ chơi hết từ các máy rolling, tập abs tới hồ bơi và thưởng thức bữa tối một mình như ý haha...
    Rất vui khi nghe Mèo tiết lộ về The One và cả đàn ông Mỹ. So young, so hot! ;-) Bring it on!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thank you so much :), để hôm nào có hứng kể chuyện tình sau. Yêu nhau là cảm giác tự hào về nhau, cảm giác biết ơn, thấy mình may mắn... đó là cảm giác lâu rồi tớ mới lại có, nó rất ngọt ngào. :xxx. Mà kể nghe, đúng trải nghiệm của tớ thì mí anh chàng Latino luôn ngọt ngào nóng bỏng và đầy đam mê, yêu là yêu say đắm dù ngắn hay dài. Kể cả tiếp xúc hẹn hò hay bạn bè tớ biết theo sự quan sát của tớ. Thử xem ? :D

      Bản thân tớ rất mê dòng nhạc Latin, flamenco music và mê JLo. Tớ cũng thích Enrique Iglesias cực kỳ, mê giọng hát còn hơn cả ngoại hình <3. Còn nhớ bài hát đầu tiên chàng gửi cũng là của Enrique & Nicky Jam: Forgiveness - one of his favorist songs. Có một dạo ngày nào tớ cũng nghe nhạc của Enrique và... bailando (dancing) :D. Nhắc làm tớ đang làm việc cũng phải mở Youtube và đeo tai nghe, always love his music so much.

      Do you think Spanish -language is so romantic? That's why this music is very beautiful, passionate and hot? Giai điệu của dòng nhạc này luôn cuốn hút tớ dù lúc còn nhỏ chưa hiểu gì về tiếng TBN, sau này vì mê nhạc quá nên tớ cũng học bập bõm, đủ tỏ tình, hihi. Spanish love songs make me wish I was Latino, là thiệt, muốn có dòng máu lãng mạn đam mê đó chảy trong người. Bây giờ tự nhiên được yêu bởi một chàng Latino, quá thỏa mãn :))

      Còn vụ tập gym thì enjoy nhưng chỉ nên tập 2 tiếng là vừa, tập nhiều quá hông tốt đâu :) Thân,

      Delete
  3. Good morning Mèo,
    Sáng nay Thứ Sáu, tớ tới hãng sớm, pha cà phê, ăn một cái Bagel và nghe Nicky Jam trênyoutube đây. Cảm giác quá ư là fresh and exciting. Thank you for the hit!
    Tớ thường rất rất ít khi chia sẻ bài hát vì tớ nghĩ âm nhạc là cảm nhận cá nhân của mỗi người và mỗi người connect với âm nhạc theo cách của riêng họ. Nhưng chẳng hiểu sao tớ nghĩ Mèo chắc chắn sẽ thích bản nhạc mà tớ thích: Bachata Rosa hát bởi Nana Mouskouri. Tớ hay nghe bài này khi đang làm việc vì nó ngọt ngào, du dương nhẹ nhàng và lãng mạn tình cảm. Cũng như Nicky Jam, hay nhiều bài hát Latino khác, mình có thể cảm nhận đưoc tình cảm tha thiết hay cảm xúc mãnh liệt ngọt ngào của nó, cộng thêm tiếng guitar ;-)
    Công ty tớ làm có rất nhiều người Mexico và hầu hết họ nói tiếng Anh và tiếng TBN nên mình có dịp nghe nó mỗi ngày. Tuy nhiên môi trường công việc nên tiếng TBN công sở sẽ khác với khi nói với ngừoi iu rồi ha ha ;-) Nam California bây giờ ngưoi Mễ rất đông và đông hơn cả Mỹ trắng, nên những người nói hai thứ tiếng như họ rất dễ kiếm việc làm, vì cộng đồng Mễ khá đông và họ có truyền thống sinh đẻ rất nhiều nên ngày càng đông.
    Mừng cho Mèo và Have a nice day!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thank you for your recommend ^^
      Nhớ lần đầu tiên nghe El Perdon (Forgiveness) bản Spanish trước tớ đã nổi hết da gà dù không hiểu hết, nghe Nicky Jam hát như nuốt từng chữ í, sau nghe English version lại nổi da gà thêm lần nữa :)

      Đã nghe Romeo Santos rùi chứ bạn. Đó mới đích thực là ngọt ngào mãnh liệt tha thiết. Anh chàng này còn chơi rap vô mí bản tình lãng mạn vì ảnh là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai dòng máu Latino và Black, cả về giọng hát nồng nàn lẫn vẻ ngoài điển trai.

      Nói về cộng đồng Hispanish ở Califonia và miền Nam nước Mỹ, họ đông thật í, không kể làn sóng di cư mới mà vì đất Cali và nhiểu phần khác của các states gần biên giới Mexico nhiều thế kỷ trước là thuộc về Mexico, (ví dụ tên San Francisco, San Jose) nên họ đã sống ở đó nói tiếng của họ từ lâu rồi. Ở Mỹ chắc phải học thêm tiếng Spanish thoai vì nó thực sự có lợi, chưa kể mình có thể nói tiếng đó lúc... làm tình hình như nghe nó phê hơn :)))

      Have a great weekend my dear !

      Delete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,