Biết cách để còn có nhau
Thời gian chính là món quà tặng quý giá nhất của một người dành tặng cho người mà mình yêu quý.
Anh gọi điện, là tôi biết lại rủ tôi đi ăn, đi chơi, nói chuyện. Tôi luôn là người lắng nghe anh. Được một hôm về sớm, lại phải lái xe cả ngày, tôi thật sự rất mệt, nhưng lại không nỡ từ chối anh.
- Đang làm gì đấy, ăn tối chưa ?
- M ăn rùi, hehe.
- Muốn đi đâu nào, đi uống bia ha. Chỗ nào đây ?
- Ok. Chỗ nào tùy thôi, qua rước M nha.
Vậy là anh lái xe đến rước tôi. Nhanh cực kỳ, tôi không phải đợi lâu dù nhà anh ở Q10, nhà tôi ở Bình Thạnh.
Không hiểu sao tôi rất thích cảm giác ngồi trên xe anh, nhạc rất hay, lại toàn những bài hát mà tôi thích nên đã gửi cho anh nghe. Anh chép vào CD để nghe trên xe...
The smile on your face lets me know that you need me
There's a truth in your eyes saying you'll never leave me
The touch of your hand says you'll catch me wherever I fall
You say it best when you say nothing at all
When you say nothing at all (Allison Krause hát)
...
Tình đôi ta sẽ như con thuyền vượt biển lớn
Sóng gió vẫn luôn không ngại
Mà em ơi nếu như thế gian thầm lặng quá
Kiếp sống sẽ thật vô nghĩa
Sóng gió vẫn luôn không ngại
Mà em ơi nếu như thế gian thầm lặng quá
Kiếp sống sẽ thật vô nghĩa
Nếu có lỡ bước xa lìa nhau
Cố gắng giữ lấy những tháng năm mình yêu dấu
Nếu có những lúc nghe buồn đau
Thầm gọi tên nhau để đừng quên mau
Cố gắng giữ lấy những tháng năm mình yêu dấu
Nếu có những lúc nghe buồn đau
Thầm gọi tên nhau để đừng quên mau
Nếu có lỡ xa lìa nhau... (nhạc Việt Anh)
Cả hai hay uống bia ở Hoa Viên nên cuối cùng cũng đến đó. Thật sự khi hai đứa nói chuyện thì tôi chỉ là người phụ họa. Tôi nghe anh và an ủi, đồng cảm, hiểu ý, đùa vui nếu thấy căng thẳng. Anh đang lâm vào tình trạng khủng hoảng tài chính chung của những kẻ say mê làm giàu, hiểu quy luật quay vòng của đồng tiền, và khao khát cơ hội tiền đẻ ra tiền. Thị trường Tài chính đang hết sức bi đát, bất động sản bong bóng và thị trường chứng khoán tụt dốc không phanh làm cho những kẻ như chúng tôi điêu đứng. Nhưng anh cảm thấy áp lực nặng nề hơn tôi vì đã dấn thân nhiều hơn, vay nợ nhiều hơn và mất nhiều hơn. Biết làm sao được. Tôi đã từng an ủi mình cái gì cũng có giá của nó. Tôi cười trên mọi sự đời, kể cả sự mất mát, từ tình cảm cho đến tiền bạc. Còn anh, thật ra yếu đuối hơn tôi. Anh chưa lập gia đình, chưa trải qua đổ vỡ, cũng không bon chen va chạm trong giới business nhiều bằng tôi.
Anh thua tôi một tuổi, là kiến trúc sư, từng là người thiết kế ngôi nhà tôi đã ở khi còn hôn nhân. Thời gian đó tôi vừa sinh Coffee xong, bắt đầu xây nhà trên miếng đất 8x16,5 m2. Tôi đã làm việc với bản thiết kế của anh gần 4 tháng trời, rồi sau đó mất 4 tháng nữa để xây dựng. Tôi rất nhớ quãng thời gian này, vừa làm việc, vừa chăm con lại vừa xây nhà, thực sự rất vất vả, mà chồng (cũ) của tôi hầu như giao hết cho tôi, không ngó ngàng hay ý kiến gì cả. Mọi điều băn khoăn, khó khăn khi xây dựng và làm việc với thầu về căn nhà tôi đều chỉ biết chia sẻ với anh. Suốt thời gian đó, chúng tôi cũng chỉ giữ quan hệ Kiến trúc sư - Chủ nhà, mà tôi- là một bà chủ nhà khó tính. Rồi nhà cũng xong, tôi không làm tiệc mừng tân gia, chỉ làm một bữa cơm thân mật mời anh cùng bạn gái...
Sau này, khi tôi đầu tư vào căn hộ, cần người thiết kế phần kỹ thuật hoàn thiện căn hộ lại cộng tác với anh. Thời gian này anh đã mở công ty thiết kế riêng của mình... Rồi một lần tôi mời anh ăn tối để cám ơn về công việc, và cũng xem anh như bạn bè, ở căn hộ mới của tôi. Tôi nấu vài món uống với vang đỏ. Hết chai vang, hai chúng tôi uống hết khoảng 10 lon bia trong tủ lạnh. Vậy mà không ai say. Chúng tôi nói chuyện khá nhiều về công việc, cuộc sống, tình cảm... Anh ôm đàn hát cho tôi nghe dù không hay lắm. Sau đó, anh muốn đi quá giới hạn, tôi đã từ chối và xin lỗi anh, dù thời gian đó anh đã chia tay bạn gái, còn tôi đã ly thân với chồng, đang chờ làm thủ tục ly hôn. (Cái cách mà anh dành cho tôi cũng rất lịch sự, nên khi từ chối tôi đã thấy mình có lỗi. Người đàn ông khi muốn một người đàn bà mà bị từ chối thì rất dễ bị tổn thương!) Sau lần đó, cả hai chúng tôi đều ngại, gần như không liên lạc với nhau.
Một thời gian sau tôi chia tay với người cũ, rồi đi xa, buồn đau làm tôi hầu như không liên lạc với người quen cũ, kể cả anh. Một thời gian rất lâu sau, một hôm anh tình cờ thấy blog của tôi khi xem ảnh cưới của bạn trên mạng... Anh gọi cho tôi... thế là chúng tôi gặp lại nhau.
Gặp lại nhau, anh bảo tôi sao chẳng già đi, cũng vậy, vẫn xì tin như ngày nào.
Tôi thấy anh già đi, cơ mặt đã khác, mặt đầy nét ưu tư, đen hơn nhưng rắn rỏi hơn, chững chạc hơn. Chẳng bù ngày tôi mới gặp anh, một kiến trúc sư trẻ tuổi, mặt thư sinh rất baby, đẹp trai đến động lòng. Anh đã bán công ty của mình, đang làm việc cho một công ty tài chính và xây dựng rất lớn của VN.
Lần này thì chúng tôi thực sự là bạn thân. Thỉnh thoảng lại đi chơi, uống bia, nói chuyện...
Nhưng tôi không thích cái cách "gia trưởng" của anh.
Anh chưa bao giờ lắng nghe tôi.
Anh chưa bao giờ thực sự quan tâm tôi nên tôi nghĩ là anh không hề yêu tôi.
Anh cần tôi như một người bạn ở bên cạnh, lắng nghe anh, chia sẻ với anh mọi điều.
Chúng tôi cũng hẹn nhau sẽ đi du lịch chung nếu sắp xếp được thời gian.
Tôi không hiểu sao vẫn có thể ở bên anh như thế. Chưa bao giờ anh gọi mà tôi từ chối trừ một lần vì tôi quá mệt hoặc không có mặt ở Sài Gòn. Tôi biết anh muốn gặp tôi và muốn nói chuyện với tôi thì chắc một điều anh phải rất cần tôi, rất yêu quý tôi, cảm giác muốn ở bên cạnh tôi.
Chỉ vậy mà tôi thấy mình cũng được an ủi.
Chúng tôi không hề yêu nhau. Đó là điều chắc chắn. Tôi cũng biết là nếu tôi cần, tôi có thể gọi anh cùng đi chơi và anh sẽ không từ chối. Chúng tôi luôn ở bên nhau như thế.
Bởi vì tôi hiểu anh, tôi có một phần tính cách cũng giống anh, cô đơn, tin vào bản thân, cầu toàn, kỹ tính, khắt khe đối với bản thân - với công việc.
Cũng chính vì vậy chúng tôi cô đơn.
Chúng tôi ở bên nhau đôi khi rất gần, vậy mà tôi thấy xa thật xa. Tôi là người rất coi trọng cảm xúc, và lại là người ít khi kìm chế được cảm xúc của bản thân mình (tôi cũng không muốn thế). Chúng tôi ở bên nhau có lúc rất lãng mạn, anh lái xe đưa tôi đi chơi linh tinh, bar, đi lang thang phố khuya Sài Gòn, ra bờ sông, cùng đi dạo, nói đủ thứ chuyện, nhưng anh vẫn không thoát ra được khỏi những câu chuyện làm ăn. Tôi chỉ thấy thương anh, cũng có lúc có cảm giác muốn ôm người đàn ông cô đơn này, để cho anh ta hiểu rằng, cuộc sống không chỉ có tiền bạc và danh vọng. Đứng trước anh, tôi biết mình cũng hấp dẫn, nhưng anh tôn trọng tôi, hơn nữa một lần... tôi đã từng từ chối anh, nên anh tất nhiên là không dám, trừ khi tôi chủ động ôm anh mà thôi.
Nói cho cùng thì anh vẫn là người chiều tôi nhất và rất tôn trọng tôi nếu xét về một người đàn ông trong những người đàn ông vẫn ở bên cạnh tôi như bạn bè, kể cả những người đàn ông đã nói yêu tôi hoặc thể hiện tình cảm với tôi.
Tôi tự hỏi sao mình lại không thể có cảm xúc với người đàn ông này ?
Bởi vì ánh mắt anh không ẩn chứa tình cảm sâu sắc nào dành cho tôi. (Bây giờ tôi mới nghiệm thấy, tôi chỉ "chết" và nhớ mãi đối với người đàn ông nào nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt sâu thăm thẳm những nỗi niềm...)
Sau bao nhiêu biến cố, tôi biết chúng tôi vẫn sẽ là bạn và không bao giờ quên nhau.
Tóm lại tình yêu là thứ xa xỉ. Đời buồn. Sống thật là mệt. Nhưng hôm nay tôi vui.
Vui vì có người khác vẫn nhớ đến mình.
Nếu cuộc sống không có sự kết nối nào, không có sự chia sẻ nào thì thật sự là vô nghĩa. May mắn là chúng ta vẫn còn có nhau.
Biết cách để còn có nhau.
Tâm trạng Valentine hả cô gái ?
ReplyDelete@ Vũ: k bạn à. tâm trạng khi không yêu... haha
ReplyDeleteBài viết này như một tác phẫm vậy .
ReplyDelete"Tôi tự hỏi sao mình lại không thể có cảm xúc với người đàn ông này ?
ReplyDeleteBởi vì ánh mắt anh không ẩn chứa tình cảm sâu sắc nào dành cho tôi. (Bây giờ tôi mới nghiệm thấy, tôi chỉ "chết" và nhớ mãi đối với người đàn ông nào nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt sâu thăm thẳm những nỗi niềm...)"
Em thích đoạn này...Mọi cảm xúc đều xuất phát từ đôi mắt.
Hay quá... Đọc blog của chị mèo em rất thích... Cứ đọc hết bài này đến bài khác. Chị viết nhẹ nhàng và dễ cảm. Em công nhận, có khi chỉ 1 ánh nhìn thôi mà khiến mình hạnh phúc... hihi
ReplyDelete:) vui nha em ^^
Delete