No matter what...
Sáng nay nghe những tin tức thật là khó tin nổi. Người cứ bần thần. Tại sao người ta lại sống như vậy được nhỉ. Phim Hongkong cũng chỉ hay đến mức đó.
Cầm ly cà phê trên tay mà run run.
Thấy mình vẫn là mình, không bị cuốn theo những thứ phù phiếm, không bị tiền bạc làm cho mờ mắt.
Hạnh phúc cũng thật bình dị.
Hạnh phúc của mình là khi trở lại nơi làm việc được đồng nghiệp cắm cho một bình hoa tươi trên bàn để welcome, là được anh bạn cùng văn phòng pha cho ly cà phê nóng hổi...
Hạnh phúc là khi gọi điện cho khách hàng được người ta hỏi ngay khi mình chưa kịp mở lời: "Em có khỏe không ? Chị đang chờ em gọi". "Chào em. Anh đang mong gặp em đây"...
Hạnh phúc là khi khỏe rồi, buổi tối rảnh rỗi, được đạp xe đi dạo lòng vòng, rồi mua hoa tự tặng cho mình, về nhà cắm vào bình ngắm nghía và hân hoan với không gian sống tươi vui...
(Mình mê hoa bách hợp và hương thơm nồng nàn của loại hoa này...)
Hạnh phúc là được nghe con gái yêu khen tặng mỗi ngày...
Hạnh phúc là khi xem xong một bộ phim hay, cười sung sướng và thấm những câu chuyện đời...
Hạnh phúc được bạn yêu quý hỏi thăm khi bị ốm hay bận quá ko liên lạc được...
(Hôm mình ốm bạn cũng k biết, hỏi mình biến đi đâu. Đến khi cầm được điện thoại rồi lại nhí nhố trả lời: "M không sao, chỉ là vào chùa tu một thời gian để kìm chế bớt dục vọng"
(Nhưng mà nhờ trận ốm, dục vọng giảm xuống còn một nửa. Có vẻ bớt vật vã hơn.
Có vẻ như mình cũng chỉ cần cuộc sống có thế, không thấy mong muốn gì hơn nữa.
Sự thành công nào cũng thấm đẫm mồ hôi nước mắt và cả máu. Mình thấm quá rồi.
...
Lại muốn lý giải một điều gì đó. Sao mình vẫn không hiểu nổi.
"Giận dữ luôn đi kèm với hiểm họa. Khi có một người nào đó phản bội bạn lần thứ nhất, có thể đó là lỗi của chính họ. Nhưng nếu có một người khác nữa phản bội lại bạn, thì rất có thể đó là lỗi của chính bạn, và bạn cần phải xem lại chính mình"
- Nhớ câu này, ngày xưa mình đã từng nói...
- Nhớ câu này, ngày xưa mình đã từng nói...
Mình nhớ đọc sách Mạnh Tử có nói về sự phân biệt giữa người và cầm thú: kẻ không có "lòng trắc ẩn" sẽ ko phải là người, bởi vì anh ta ko có lòng nhân ái đồng tình giúp đỡ người khác, ko khác gì cầm thú.
Ngoài ra, người ta sinh ra còn có "lòng biết xấu hổ", tự biết những việc nào nên làm, những việc nào không nên làm, những cái gì có thể giành lấy, những cái gì ko thể đòi hỏi. Người ta lại có "lòng nhường nhau", hiểu biết lời nói cử chỉ của mình phải thích đáng, khi đối xử với người tự giác cung kính khiêm nhường. Người ta còn có "lòng thị phi", có thể phân biệt rành mạch đúng sai thiện ác, tốt xấu, để từ đó đấu tranh bỏ cái xấu cái sai, làm điều tốt điều thiện.
Con người có bốn tấm lòng đó như thân thể có tứ chi, chúng làm cho người ta trở thành người, có "nhân tính"; loài "cầm thú" thì không có bốn "tấm lòng" này. Nếu một người mà không có bốn "tấm lòng" này, thì chỉ có thể liệt vào cầm thú có bộ mặt người, có hành động của người nhưng lại không phải là người.
Thật sự không hiểu. Người ta có thể sống không còn chút tình người như vậy sao ? Không nghĩ đến ngày sau sao ?
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥