Angel in Us




Uống cappuchino ở Angel-in-us và bỗng nhiên nảy ra nhiều ý tưởng hay... Từ nay mình sẽ có cafe này làm người bạn tinh thần, rằng sẽ luôn cố gắng nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất trong những sự việc tưởng chừng như tồi tệ nhất. Phải chăng, trong mỗi chúng ta đều có một thiên thần ? Có thiên thần ngủ quên và có thiên thần... đã chết, hay là bị devil chèn ép dữ quá nên tạm thời án binh bất động chăng ?


Khi dạ dày mình chảy máu vì đau đớn…, thì mình bỗng nhiên hiểu rằng: không có ai có thể xứng đáng làm mình đau khổ, buồn bực hay tức giận. Bởi vì, người xứng đáng thì sẽ không bao giờ làm mình buồn, không bao giờ làm mình đau hay bị tổn thương.


Sài gòn mưa như tạm biệt năm 2008, một năm quá nhiều những biến động thị trường. Dù khó khăn chồng chất nhưng lạ thay mình không hề cảm thấy quá buồn, quá lo, hay sợ hãi một điều gì. Bởi mình luôn nghĩ: sống cho trọn vẹn ngày hôm nay mà thôi. Biết đâu ngày mai chẳng còn được sống nữa !


Dù sao, mình cũng chỉ làm những điều tốt nhất, và hy vọng về những gì tốt đẹp nhất.


Những ai vẫn còn sân si, cãi vã, tranh cướp đúng sai… là thật ra vẫn chưa thấm thía cái lẽ phù du của cuộc đời này. Cuộc đời ngắn ngủi. Chỉ cần sống sao cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không… Đó là cho dù chết đi mà vẫn mãi mãi nằm trong trí nhớ của người khác... Đó mới là cuộc sống thực sự có ý nghĩa.


Comments