ăn tối một mình
Theo ngôn ngữ của Ki_en là "chuyện ấy một mình" :)
"Cuộc đời bạn có hai sự lựa chọn:
sống độc thân và cảm thấy mình bất hạnh
hoặc kết hôn rồi ước gì mình chết quách đi cho xong.":-)
sống độc thân và cảm thấy mình bất hạnh
hoặc kết hôn rồi ước gì mình chết quách đi cho xong.":-)
Ăn tối một mình cũng thú vị lắm, nhất là khi bạn thích nấu nướng và sự tĩnh lặng.
Ăn một mình không phải mở miệng ra nói chuyện với ai, chỉ việc thưởng thức và... mơ màng..., vì bữa tối của mình bao giờ cũng có nhạc và nến. Đôi khi có thức uống là rượu chát hoặc bia.
Vì ăn hai mình hay nhiều mình thì phải nói chuyện.
Vì mình cũng không quen ngồi ăn hai mình mà cứ mạnh ai nấy ăn, không nói không rằng, chả nhẽ lại cứ nhìn nhau ăn ?
Và vì mình có thói quen ăn rất chậm, thưởng thức từng miếng một, ngay cả một chút cơm không trong miệng mình cũng nhai kỹ để thưởng thức vị ngọt của nó.
Ăn một mình không phải mở miệng ra nói chuyện với ai, chỉ việc thưởng thức và... mơ màng..., vì bữa tối của mình bao giờ cũng có nhạc và nến. Đôi khi có thức uống là rượu chát hoặc bia.
Vì ăn hai mình hay nhiều mình thì phải nói chuyện.
Vì mình cũng không quen ngồi ăn hai mình mà cứ mạnh ai nấy ăn, không nói không rằng, chả nhẽ lại cứ nhìn nhau ăn ?
Và vì mình có thói quen ăn rất chậm, thưởng thức từng miếng một, ngay cả một chút cơm không trong miệng mình cũng nhai kỹ để thưởng thức vị ngọt của nó.
Mình ít khi ăn tối ở ngoài, dù đôi khi chỉ có một mình vì CF sẽ về nhà ngoại nếu mình bận việc về muộn. Cuối tuần cũng thế, trừ khi có bạn bè thân mời, hoặc... thích mời lại. Thỉnh thoảng hai mẹ con cũng ăn tối ở ngoài chỉ vì CF thích. Mình thích về nhà, và thích tiếp đãi bạn bè ở nhà, bao giờ cũng không thiếu đồ để chế biến đã dự trữ sẵn. Mình rất thích các món xào và rau nên thường làm một đĩa lớn và ăn với một chén cơm nhỏ.
Mình không thích không khí ồn ào bên ngoài, nhất là những quán ăn, cả nhà hàng, trừ những nhà hàng thật sang trọng ra thì nơi nào cũng ồn ào. Mình chỉ giao tiếp vì công việc là chủ yếu, mình lười nói chuyện, lười giao tiếp, thật sự rất lười, dù những người bạn mình, những người chung quanh bao giờ cũng thấy mình vui vẻ và không thiếu chuyện để nói.
Ăn một mình, tha hồ suy nghĩ, thường là nghĩ ngợi linh tinh những thứ mà cả ngày không có thời gian để nghĩ. Đôi khi buồn, đôi khi vui thú, nhưng ngay cả nỗi buồn cũng có vẻ đẹp riêng của nó, nên mình thường thích một mình. Người theo chủ nghĩa vị thân, nghĩa là chỉ làm những gì mình thích. Mình thích là vì mình thích chứ không phải vì người khác thích, tận hưởng và tự do.
Chẳng có ai có thể sống thay cho mình, nên tốt hơn hết là đừng sống thay người khác.
Hôm nay ăn tối hơi muộn, đang ăn thì bạn gọi về, khuyên răn rồi giục giã. Mình chỉ biết cười. Ngay lúc phải quyết định, mình vẫn thấy mình yêu Sài Gòn vô cùng và chưa muốn rời bỏ nó. Bạn bảo, đi rồi lại về, có gì mà lăn tăn, nhưng trái tim mình nhức buốt vì một điều khác nữa. Mình vừa muốn ra đi vừa không đủ can đảm ra đi...
Mới thấy rằng, liệu được yêu có hạnh phúc nếu mình không biết yêu, không thể yêu người đang yêu mình ?
Trong sâu thẳm trái tim, mình vẫn muốn ăn đời ở kiếp với một người đàn ông Việt, được nói lời yêu thương bằng tiếng mẹ đẻ, mỗi bữa tối được nấu và ăn những món Việt với chàng, chứ không phải là bánh mì, khoai tây hay bò beefsteak. Hay tại vì chưa gặp đúng người ? Hay đó chính là rào cản không cho mình tiến thêm bước nữa ? Mày điên à ? Mày vẫn còn muốn lấy đàn ông Việt sao !... Bạn bức xúc, đã bảo rồi, yêu ít thôi, lấy chồng không cần phải yêu nhiều cho nó mệt ra. Ừ, mình đúng là điên, không thực tế. Đàn ông Việt ngày nay có khác chút, nhưng tính gia trưởng vẫn nằm trong máu, đâu khác được. Chính tính gia trưởng đó là nấm mồ chôn hạnh phúc của chính họ mà họ không hay biết, vì phụ nữ Việt bây giờ khác nhiều rồi.
Hôm nay là một ngày bận rộn, có quá nhiều việc phải giải quyết, nhưng mình cứ bình thản, làm từng việc một, dần dần rồi cũng xong. Có lẽ sẽ ổn, dù kết quả thế nào thì mình cũng thấy mãn nguyện, đã cố gắng hết sức mình rồi thì không có gì phải hối tiếc. Lợi nhuận cũng quan trọng nhưng có những giá trị sống khác còn quan trọng hơn. Kinh nghiệm cho thấy đến phút cuối mọi thứ đều có thể thay đổi. Những gì mình đã theo đuổi thực sự là không muốn bỏ lỡ, dù sẽ chẳng là gì, thì mình cũng đã sống thực sự, sống hết mình và trung thực với bản thân.
Vì vậy, ăn tối một mình cảm thấy rất tuyệt. Và ngon miệng.
Chỉ cần thành thật với chính mình. Vậy là đủ.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥