Lẩn thẩn giữa trăm chiều dở dang...


bodThoa17-5 (4)

Em về gói bánh phu thê
Gói đi gói lại cơn mê lòng mình
(trích nhạc Trọng Đài)


Chiều nay gọi cho bạn, bỗng nhiên sau đó suy nghĩ nhiều... có lẽ phải thay đổi thôi, phải lên kế hoạch và thực hiện ngay từ bây giờ. Nghĩ cũng đúng, đời phải liều liều một tí nó mới vui, chứ cứ cẩn trọng quá lại mất nhiều.


Cảm thấy cuộc đời quá ngắn ngủi để ở bên nhau, để yêu nhau, để bù đắp cho nhau sau bao nhiêu thiếu hụt, mất mát và khổ đau... Cuộc sống cơm áo gạo tiền đôi khi làm ta quên mất mình là ai trong cuộc đời này, để mà sống mà yêu cho trọn vẹn... Mà làm quái gì có cái gì trọn vẹn. Chỉ là nói thế thôi, chứ người ta đến với nhau cũng chỉ là muốn thỏa mãn chính mình nhiều hơn là cho người kia. Bởi vậy đừng bao giờ yêu cầu người khác phải ở bên mình, khi chính mình không thể làm cho người ta vui, bỏ hết mọi thứ để chạy đến. Chỉ có thể là ân cần khi người đến, và nếu người muốn đi, hãy để người ra đi. Chỉ cần người đi, hãy nói lời từ biệt trân trọng những giờ phút đã ở bên nhau. Vậy là đủ.


Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể dung hợp được với kiểu đàn ông bội bạc đến tàn nhẫn và lạnh lùng như chẳng có trái tim. Kiểu người như thế chẳng thể nào sống có hậu. Ngày hôm nay bên nhau ngày mai lại có thể ngoảnh mặt như không hề quen biết. Đời đâu cần phải thế. Âu cũng là cái liễn. Cuộc đời đôi khi phải chó má thế ta mới trưởng thành, mới hết suy nghĩ ngây thơ và... bớt yêu điên cuồng ngu ngốc.


Gặp lại một người xưa, lại là một người đã thầm thương trộm nhớ mình những năm tháng cũ... Anh cũng đã có gia đình, 2 con. Anh nhìn mình trân trối, đôi khi như nghẹn lời, có vẻ như thương cảm cái hoàn cảnh lỡ làng của mình bây giờ. Nhưng anh nói một câu làm mình cảm động và nhớ. Rằng anh luôn tin tưởng em, vì em đã không gặp được người hiểu em mà thôi. Những cô gái cá tính như em hoàn toàn biết mình muốn gì, cần gì. Trước đây anh đã sợ không làm chủ được em, bây giờ không hẳn là tiếc nuối, nhưng thương em quá... Đó chính là một người đàn ông đích thực, dám đối diện với mọi chuyện của cuộc đời mình.

(Mình đã nghĩ : Tình yêu anh không đủ lớn để giữ em lại, chỉ cần tình yêu ấy đủ, là có thể làm chủ được em rồi, mà biết thế nào là đủ anh nhỉ^^)


Người ta nói, những người đã từng yêu nhau, thì đã là một phần cuộc đời của nhau... huống hồ chi những người đã từng là vợ chồng, mà vẫn có thể múc nước đổ đi. Vậy có khi, yêu nhau một ngày trọn vẹn rồi ra đi, mà nhớ nhau hoài, có khi còn tốt hơn.


Em về gói bánh phu thê
Gói đi gói lại cơn mê lòng mình...



P/s:
Nhớ câu anh hỏi: em định ở vậy đến bao giờ... ?
Làm sao mà em trả lời được, hả anh !


Comments