keep calm and drink tea
"The first rule of life is to have a good time. The second rule of life is hurt as few people as possible. There is no third rule."
(Brendan Gill)
(Brendan Gill)
Mình luôn thích câu nói nổi tiếng của người Anh: "Keep calm and carry on" và thích đặt inspirational poster này trước bàn làm việc, lối vào, bếp... hay bất cứ đâu mình và mọi người dễ nhìn thấy nhất. (Mình đang ước có một cái iphone cover nữa, hị hị). Và cũng bởi vì vậy mà trong lịch sử nhân loại, dân tộc Anh được coi là điển hình cho mẫu người trầm tĩnh. Đối với họ - người Anh nói chung, mọi chuyện đều không thể làm cho họ bối rối, lo âu, kể cả chuyện tử sinh sống chết (Câu nói này là cách mà người Anh đối mặt với Chiến tranh thế giới thứ II). Thật ra, trong phong cách sống của người Anh là vậy, khi gặp chuyện bực bội khó khăn, họ thường giữ kín trong lòng rồi tuần tự giải quyết một cách nhẹ nhàng, không vội vàng hấp tấp, không "dục tốc bất đạt" để rồi "xôi hỏng bỏng không". Tất cả là nhờ vào sự bình tĩnh, mà để giữ được sự bình tĩnh thì phải biết im lặng, như vậy mới có thể suy nghĩ cẩn trọng, mới có đủ khôn ngoan để lèo lái mọi việc theo đúng ý mình. (Người Việt mình từ xưa vẫn hay nói "phớt tỉnh Ăng-Lê" là vậy :))). Người Anh chỉ mới có truyền thống uống trà từ khoảng hơn trăm năm nay xuất phát từ tầng lớp quý tộc Anh, nhưng người Anh ngày nay không thể sống thiếu trà, và câu nói ưa thích của người Anh hiện đại là "Keep calm and drink tea". Rất tình cờ, mình cũng vậy :P
Ở châu Á thì nổi tiếng về lòng kiên định và giữ bình tĩnh là người Nhật, và họ đề cao nghệ thuật uống trà đến đỉnh cao như là sự thiền định, hay thiền trà, trà đạo. Uống trà, thưởng hoa, suy cho cùng đó là đề cao sự tĩnh tâm. Thật hạnh phúc nếu bạn có người bạn cùng uống trà đàm đạo, còn không thì uống trà một mình cũng thú vị vậy. Mình hay dành ra 15 -30 phút mỗi chiều khi về nhà để uống trà - một mình, thật sự happy. Mình hay gọi là "my tea time" và đề nghị Coffee, con gái mình không làm phiền mình lúc đó. (Mình chẳng giống ai trong nhà, từ nhỏ đã thích uống trà!). Mình cũng hạnh phúc không kém khi thỉnh thoảng có bạn uống trà là người Anh :)) và... play chess rồi tranh luận ỏm tỏi nữa chứ. =)))
Mình là người hay đùa, đôi khi hay "cà rỡn" trong rất nhiều sự việc mà đối với người khác họ cho là nghiêm trọng, có vẻ kinh khủng nữa. Nói chung việc gì mình cũng có thể nhìn thấy mặt hài hước của vần đề và đùa được, cũng là cách để xem nhẹ nó đi. Và mình cực mệt mỏi với những người hay quan trọng hóa vấn đề, hay tỏ vẻ ra ta đây là quan trọng và làm như chỉ có bản thân mình là mới dễ bị tổn thương, là vị trí - hay cái Tôi - của mình thì quan trọng hơn người khác. Những người không biết nhún nhường, không biết khiêm nhường là gì thường tự mình làm đau chính mình mà thôi. Đó thường là lòng tự ái đặt không đúng chỗ, hay còn gọi là cái Tôi quá lớn. Nhất là trong nghề sale, nếu không biết gói ghém cái Tôi nhạy cảm và mong manh thật chặt và cất vào một nơi nào đó an toàn khi cần thiết thì chỉ có bỏ nghề. :P
Người tự tin là người luôn biết mình muốn gì, kiên định, không phán xét, không nói nhiều, luôn nhường nhịn, biết khi nào nên im lặng, biết mỉm cười bỏ qua, không tìm kiếm những lời tán dương, luôn nhớ tu dưỡng để đạt đến sự tĩnh tại nội tâm sâu sắc.
Còn trong việc xây dựng những mối quan hệ, thì việc cố gắng hiểu và cảm thông cho người khác xuất phát từ việc bạn phải hiểu sâu sắc chính bản thân mình. Làm người, ai chẳng có những lúc yếu đuối, sai lầm, sa ngã, điên rồ, vờ vịt, trốn tránh, mệt mỏi, nản chí, đau thương và đôi lúc, chỉ muốn biến mất khỏi trái đất này ! Có điều, chỉ cố gắng đừng để những yếu đuối tăm tối đó nuốt chửng bạn. Ta thường nghĩ, khi bị tổn thương quá nhiều và quá nhạy cảm, người ta thường khép lòng mình lại. Không, đó là sự hèn nhát. Đó là vì bạn chưa thực sự sống qua nỗi đau mất mát và sự tổn thương đó. Nếu bạn đi xuyên qua nó, bạn chỉ có thể dũng cảm hơn mà thôi. Dũng cảm hơn để tiếp tục mở lòng mình ra với người khác, hoặc là yêu vô điều kiện, hoặc là xem mọi chuyện nhẹ tựa lông hồng... Sâu thẳm trong trái tim mình, bạn biết bạn là ai, hành động phù hợp với những giá trị của mình, sống trung thực và sáng suốt. Vậy là đủ.
Một trong những đức tính mà mình vẫn luôn tu dưỡng, đó là Đức Điềm Tĩnh. Đôi khi rất khó. Nhưng điều quan trọng là ta biết, đó là một trong những đức tính cần thiết của con người trong đối nhân xử thế, mà cao hơn là trong đạo làm người. Điềm tĩnh, trước hết là để bạn không làm tổn thương đến ai và giữ được đầu óc sáng suốt mà xử lý mọi việc tốt hơn, trôi chảy hơn. Giống như câu đừng bao giờ gỡ khi chỉ còn rối. Trước bất kỳ sự việc nào cũng cần nhất là sự bình tĩnh, không vội vã, không bi quan. Đó cũng có thể là bản tính con người nhưng phần nhiều là do tu dưỡng mà có, không phải tự nhiên mà bạn đạt được kỹ năng thành thục trong bất cứ việc gì. Và kỹ năng sống, đó là thứ bạn cần phải rèn luyện không ngừng, mỗi ngày, không ngừng nghỉ. (Đáng tiếc là có những người họ nghĩ rằng sống thì không cần kỹ năng, và họ liên tiếp làm tổn thương người khác, cũng là cách tự làm tổn thương mình sau đó !).
Cho đến giờ, mình thấy mình vẫn chưa chán đọc những cuốn sách học làm người đã đọc từ thời tuổi hai mươi. Mà lúc đó, đọc sao thấm bằng bây giờ !
Cơn giận có thể bùng phát với bất kỳ ai, và ai cũng biết hậu quả của cơn giận đôi khi rất khó lường, nhiều người đã hối hận vì sự tức giận của chính mình, nhưng đã muộn (*). Nếu trong một mối quan hệ mà hai người cùng không biết kìm chế thì hậu quả chắc có thể gây chết người ! Hay là làm trái tim ai đó tan vỡ ! :)). Đó, cái Tôi ngu ngốc đó nhiều người tự cho là chỉ mình họ có, còn người khác thì không ! :)))
Cho nên, khi cảm thấy quá thất vọng hay tâm trạng rối bời, rầu rĩ chán nản hay buồn đau sâu sắc, tốt nhất là nên đóng cửa phòng nằm ngồi tĩnh tâm suy nghĩ. Đừng có mà chạy vào đám đông, đừng mong tìm kiếm sự an ủi cảm thông từ ai đó. Ai mà lắng nghe bạn chứ ? Sao bạn lại phô trương và xa xỉ thời gian của người khác đến vậy ? Nếu bạn không chịu chăm sóc chính bản thân mình, tâm hồn mình thì ai có thể ? À, có một vài người bạn, gọi là thân, nhưng họ còn bận giải quyết những vấn đề của riêng họ. Kể cả người tình của bạn, đừng có mà sở hữu họ như thể họ phải cứu lấy đời bạn nhé. Chừng nào bạn còn chưa đứng vững trong những sự việc cỏn con như thế này, thì bạn còn chưa biết yêu ai đó một cách vô điều kiện. Nghĩa là bạn còn cần phải dựa dẫm vào người khác để sống (sống thực sự) cuộc đời của mình.
Mình nghĩ, một trong những lý do chính yếu khiến cho người ta luôn cảm thấy đau khổ, cô đơn và bất hạnh chính là họ đã quên làm bạn với chính bản thân mình, họ quên nói chuyện với chính bản thân mình - độc thoại, lắng nghe bản thân - đối thoại với bản thân, như một người bạn thân thiết - trong suốt cuộc đời mình - như một người bạn trung thành, để xem bạn - mình sống ra sao, để duy trì lòng tin vào chính mình, cũng là để giữ gìn một người bạn - là chính ta. Để không đánh mất chính mình, không phản bội lại những giá trị hay niềm tin mà ta hằng theo đuổi.
Tại sao hoa cúc lại tượng trưng tấm lòng cho người quân tử ? Đó là vì cho dù lá của hoa héo úa cũng không bao giờ chịu rời cành.
Uống trà bên hoa cúc, chiều thứ năm, sau cơn bão.
(*)
Về chuyện này mình có một kỹ năng từ ngày xưa khi tham gia khóa học Aware Before Change (ABC). Đó là khi một sự việc không mong muốn xảy ra có thể khiến bạn nổi giận hoặc mất bình tĩnh, bực tức hoặc phát điên khiến cho bạn có thể hành động không suy nghĩ, có thể hủy hoại bất cứ thứ gì, hãy đặt cho mình ba câu hỏi lần lượt:
1. Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
2. Mình phải (nên) làm gì đây ?
3. Liệu có đáng như vậy không ?
Khi câu hỏi thứ ba xuất hiện trong đầu bạn rồi thì có lẽ bạn sẽ thấy không đáng nữa ! (Nhún vai, hoặc cùng lắm là thở dài: "Oh chuyện nhỏ ấy mà !" :D)
Hay lắm bạn...
ReplyDeleteNhững tư duy trên cả tuyệt vời!
Cảm ơn bạn :)
Deleteviết hay lắm và chị nghĩ, bên cạnh việc điềm tĩnh, thời gian cũng là một phép màu nữa, cứ từ từ tính, thời gian sẽ cho ta những câu trả lời rất đơn giản mà hay ho :)
ReplyDeleteHihi, cảm ơn chị. Người ta cứ nói thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi thứ nhưng nếu ta để thời gian trôi qua mà không rút ra cho mình những bài học thì ta lại mắc sai lầm và lại mất thời gian... haha
DeleteKhông bình luận về nội dung bài viết, vì viết hay như sách rồi :D. Chưa biết trà có ngon không vì không được thưởng thức, nhưng nhìn cái cốc thấy ... ngon :))
ReplyDeleteHehe, nhớ nha, em mà viết sách thì chị phải là một trong những người mua đầu tiên đấy :))
DeleteCốc đấy là em đang uống cafe, hihi. Ảnh chỉ mang tính chất minh họa ;)). Còn trà thì hôm nào chị vào đây em nhất định phải mời về cái tổ tí nị của em uống trà... kiểu Anh (hay kiều Nhật cho chị chọn luôn :))), em hứa sẽ không say xỉn quên mất thời gian như lần trước nữa. Chỉ sợ chỉ lại xem Sài Gòn chỉ là quá cảnh, không thèm sắp xếp nhiều thời gian để ở lại bù khú với em :))
Sâu sắc và chí lí. Bài viết rất hay!
ReplyDeleteThank you my friend ;) ^^
DeleteMột trong những cách hay nhất để quên cái Tôi đi đó là nhìn vào chính bản thân sự việc và lọai trừ đi các yếu tố thuộc cảm xúc. Thỉnh thoảng cũng hay khi làm Lady in Red, nhưng thường thì tớ chọn cách invisible trong đám đông hay trong môi trường công việc.
ReplyDeleteThú vị khi biết Mèo làm công việc liên quan đến sale. Tớ hồi trước làm Marketing/PR ở Saigon, nên low key luôn là lựa chọn đầu tiên để có 1 đời sống an nhiên.
Hôm qua đi chơi với chị bạn. Chị cầm lái mà hơn 3 lần suýt gây tai nạn kiểu như change lane vội vàng, rẽ vào đường cấm, chạy lạc đường, signal xong đứng im thin thít...2 lần bị bóp còi, 1 lần bị dirty look, 1 lần xém đụng xe. Xong chị bảo đầu óc nhiều chuyện quá nên không tập trung lái xe được. Thực ra lái xe là 1 trong những cách để luyện sự tĩnh tâm. Nói đúng hơn là có bình tĩnh thì tay lái mới thực sự lụa và không bị chửi -)) Hôm qua là lần ngồi xe hơi bị chửi nhiều nhất trong đời tớ =)
:) Mình nghĩ phong thái của một người - nhất là phụ nữ rất quan trọng. Nó toát lên từ vẻ tự tin của chính người đó. Vẻ ngoài đó được quyết định từ nội lực bên trong và nó thu hút cái nhìn của mọi người, và cho dù bạn muốn ẩn hay dấu mình thì bạn vẫn cứ nổi bần bật í chứ. Bạn chẳng cần mặc đồ hiệu hay đeo đầy vàng kim cương mà bạn xuất hiện là họ cứ nhìn bạn thì đích thị bạn chẳng thể nào invi được. :))). Lại thêm cử chỉ khiêm nhường, duyên dáng bặt thiệp, ăn nói nhẹ nhàng tao nhã, mỉm cười ngọt ngào nữa thì không phải là Lady in Red mà mà Lady in Love =)))
DeleteCòn về chuyện lái xe thì Mèo hay nói là "lái mà như không lái mới gọi là lái" :D. Lái xe tớ nghĩ một phần cũng phụ thuộc vào bản tính và có chút năng khiếu nữa. Vì vậy có những người thích lái xe còn có những người thì không và đối với họ việc đó thật vất vả. Bạn đúng khi nói rằng lái xe là để luyện tĩnh tâm. Mà nếu không tĩnh tâm thì không biết chữ Nhẫn. Lái xe rất cần chữ Nhẫn + chữ Tâm nữa. Đó chính là Tĩnh Tâm, phải không? hihi.
Bài viết của chị hay quá nên e chả biết còm gì nữa :)
ReplyDelete