một vùng mây trắng
Sáng nay dậy sớm hơn thường lệ, uống cafe đen không đường không sữa và nghe "Em đã thấy mùa xuân chưa", thấy hay chi lạ.
Đúng là tình chỉ đẹp khi còn dang dở, trong nỗi hoài niệm nhớ nhung chỉ toàn những hình ảnh đẹp, ướt lệ tiếc nuối, thương cho tình yêu đã ra đi. Thương, tiếc, chứ không thấy đau khổ gì, vậy mới kỳ. Nhớ ngày xưa lái xe lên Đà Lạt nghe "yêu rồi tình yêu sao chua cay...", rưng rưng mắt nhoè đi mà thấy đời mình vẫn đẹp lạ lùng, dù tình yêu nào cũng dang dở, cũng chẳng có thề non hẹn biển... vì mình đâu có thích thề nguyền :)
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi :)
Mình có cái tật rất kỳ kỳ, đó là đã thích nghe bài hát nào cứ nghe đi nghe lại, nghe cả buổi, cả ngày, nghe cho chán thì thôi. Hôm nay chắc có thể đeo headphone đi chạy bộ để nghe nhạc cho đã sau khi hoàn thành vài việc trong ngày.
Sau hơn hai tháng, mình nhảy lên cân, quay đi quay lại cái kim nó cứ nhích lên nhích xuống ở mức 104 -105 pounds, mà mình đang cố phấn đấu xuống 100 pounds nhưng lại không quyết tâm tí nào. Lịch tập thất thường, tuỳ hứng, thích ăn gì cứ ăn chứ chả thèm suy nghĩ cho cái body và cái... stomach. :D
Mình thích 100 pounds là vì số đẹp của đơn vị tính cân nặng xứ này chứ chẳng có lý do gì nhiều, ngoài lý do là thể hiện ý chí với cuộc sống mới, muốn là phải làm được, giảm 4,5 pounds - 2kg mà cũng không làm được thì làm gì đây ? Tự vấn lương tâm xong lại thấy thèm mỳ quá thế là đi ăn mỳ :)). Rồi lại chén pudding với mí quả dâu ngọt lừ mua từ Farmers Market hôm thứ bảy :D.
Sau vài ngày trời hơi nóng thì hôm nay lại lạnh trở lại. Mấy hôm trước mặc đầm hai dây đi shopping, đầm bay nhè nhẹ trong gió thướt tha thấy sao yêu đời quá, đi dạo trong Hilldale mall thật thích, thỉnh thoảng lại có người nhìn nhìn, có anh còn dừng hẳn cả xe hơi lại gọi "hey beautiful" rồi chạy chầm chậm để nhìn người đẹp. Ai đó bảo mình phải cẩn thận, đừng có cười với họ, và đừng có nói chuyện với người lạ, với mí anh cố làm quen hay chào hỏi... nhưng mình thấy chả có gì phải lo, mình có phải gái 18 đâu. Dù rằng sinh nhật lớn sẽ xảy ra thì mình vẫn chỉ 20 thôi, hê hê.
Thỉnh thoảng mình thèm một căn phòng nho nhỏ màu trắng tinh khiết, thèm một cái vườn nho nhỏ đầy hoa, mình thèm tự do trong màu xanh và sự yên tĩnh của riêng mình, mình thèm nghe bản nhạc run rẩy "You don't know me" cất lên thì thầm từ dàn stereo xịn trong một sáng chủ nhật, pha một tách cafe thơm, đọc sách, viết lách mà không bị bất cứ ai làm phiền. Thích thì ra làm vườn, trồng hoa, hay lấy Volkswagen yellow convertible phóng ra Half Moon Bay hứng gió hứng nắng với vang Meiomi, trên xe mở nhạc Tình Lỡ để nhớ về một thời đam mê đã mất. Giấc mơ tuổi trẻ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ thêm chút tình đã lỡ, thêm thương đau lại càng thêm sâu sắc, thêm khát khao yêu đời.
Trở về hiện thực. Học nhiều hơn, chạy nhiều hơn và sáng tạo nhiều hơn.
Vì mình xa nhau nên xuân vẫn mãi xa vời chốn nao...
Cả người và hoa đều rạng rỡ như mùa xuân :)
ReplyDeleteCô Mèo có kiểu nghe nhạc giống tui... Nghe bài nào nghe hoài hoài. :)
ReplyDelete