vào một ngày nào đó trong cuộc đời...


Vào một ngày nào đó trong cuộc đời
người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi
(thơ Nguyễn Phong Việt)


Vụt một cái, tháng Năm đã trôi qua, còn một chút níu giữ để mình viết vài lời, như câu chào tạm biệt.

Bạn Coffee cũng sắp nghỉ hè, bạn đã hoàn thành chương trình học tuy mới mẻ nhưng có vẻ quá dễ dàng và nhàn hạ so với bạn ấy, có lẽ cũng vì ở Việt Nam, bạn đã học hành quá vất vả cật lực. Coffee rất sung sướng vì lịch học và chương trình học mới, bạn trở thành một happy girl đúng nghĩa. Mình vừa lo lắng vừa tự hào về bạn ấy. Dù sao thì cũng luôn thấy an ủi vì nụ cười và niềm vui của con, ít ra, mình đã làm được điều gì đó xứng đáng.



Coffee sung sướng được đi ăn món yêu thích sau khi nhận Medal ở trường. Love you, Coffee. 



Mới đó đã một năm, mới đó mà lại một mùa hè nữa sắp bắt đầu. Một năm trôi qua, Việt Nam đã không còn là nhà. Một năm, vẫn hơi bàng hoàng nuối tiếc về những gì mình đã bỏ lại sau lưng để bắt đầu một hành trình mới, với tay tới những giấc mơ phiêu lưu mới mà trước đây mình thấy thật quá xa xôi. 

Thời tiết Bắc California quá đẹp và có lẽ đây là điều mình thích nhất, mê nhất. Ước mơ có một khu vườn đầy hoa cũng không phải là quá xa vời, mình cứ muốn ấp ủ giấc mơ đó mỗi ngày để mà sống, mà hy vọng và gạt đi những lo lắng mơ hồ, những nỗi buồn chộn rộn tầm thường. Những sáng sớm ngồi uống cafe ở balcony nhỏ và nghĩ về một khu vườn, cứ vậy mà mơ mộng, mà yêu thương tháng ngày, yêu sự trong trẻo của nắng và sự yên tĩnh hiền hoà của thiên nhiên làm sao.

Hằng ngày đi qua những ngôi nhà bình dị gần gũi với thiên nhiên, mình lại càng thêm yêu nước Mỹ, dù có chút cô đơn thì đây cũng là sự cô đơn đáng được tận hưởng.













Comments