trên những dặm đường tình



"The heart wants what it wants. There's no logic to these things. 

You meet someone and you fall in love and that's that." 

- Woody Allen-




Dậy sớm, ngồi nhâm nhi cafe và đọc vài trang sách.

Thấy tiếc vì những ngày ngủ muộn vì dậy sớm thật là thích. Ngồi im trong cái tĩnh lặng của bình minh, nhìn nắng ban mai đang lên và thấy thành phố hình như hiền hòa hơn. Trong sự giao thoa của đất trời, mọi giác quan của con người dường như cũng nhạy bén hơn. Nghe được cả sự tĩnh lặng của ban mai, ngửi thấy mùi cafe thơm nồng và thốt nhiên thèm mùi cookies yến mạch nướng của mình ngày xưa. Rồi thèm chi lạ miếng bánh cookies tự tay mình làm, vị ngọt dịu vừa phải của đường nâu, vị thơm mới của bột mới nướng mà những cái cookies mình đang nhấm nháp được làm theo phương thức công nghiệp đóng gói bán trong siêu thị không bao giờ có được. Rồi lại nghĩ đến việc mua một cái lò mới mà không biết sẽ để đâu trong căn hộ studio nhỏ xíu 38m2 này. 

Dậy sớm làm mình nhớ những ngày jetlag vật vã khi mới về nước, chưa quen thời tiết và múi giờ, thân xác ở đây mà trái tim thì ở Mỹ, khi thức sớm chừng 2,3 giờ sáng, nghĩ linh tinh, không ngủ được, nhớ quá nhiều thứ rồi có khi nằm khóc. Cứ vậy mà cũng đã vượt qua những ngày tháng tưởng chừng kinh khủng nhất. Tình yêu và nỗi nhớ với nước Mỹ vẫn nguyên vẹn sau chừng đó tháng ngày, và mình nghĩ mình cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Mình thấy hạnh phúc vì đang theo đuổi giấc mơ của mình tuy không khỏi chán ngán và buồn khi phải xa nơi ấy, xa người mình yêu thương.




Đôi khi bức bối quá lại thèm một góc vườn xanh xanh với hoa và gió mát rượi như cái balcony nhỏ của mình ngày xưa. Thèm cây cỏ và nhớ cây cỏ. Thèm trồng cây, nhìn hoa nở, được chăm sóc tưới bón cho cây hằng ngày và nhìn chúng lớn lên, xanh um. Nhưng có lẽ mình sẽ không làm những điều đó ở nơi đây, mà đó rất có thể là một miền đất mà mình sẽ trồng những cây xương rồng yêu thích, loài cây dạy mình về sự cam go và khắc nghiệt của cuộc đời. 

Nơi nào bạn thấy mình chính là mình, bạn thấy tự do, thì đó là nơi mà bạn thuộc về. 

Ước gì mình có nhiều thời gian để làm nhiều thứ hơn. Bao nhiêu dự định ý tưởng trong đầu, cứ phân vân đắn đo, lựa chọn. Vừa muốn tập trung vào những gì mình đang làm lại vừa thấy tiếc những ý tưởng đó nếu nó vẫn còn chưa được thực hiện. Một lần nữa lượng lại khả năng của mình và xác định lại những gì mình thực sự muốn để tập trung nguồn lực vào đó. 




Ở Sài gòn nhiều khi rất bức bối, nhớ những con đường thênh thang, những hàng cây xanh và bầu trời xanh California đến nao lòng. Mình không biết bầu trời Arizona ra sao nhưng biết rằng cũng xanh như thế, nắng cũng trong như thế và mình sẽ lại được chạy bộ hay đi lòng vòng bằng đôi chân không biết mỏi mệt này. Có những buổi chiều chạng vạng, chồn chân bức bối quá mình cũng lao ra khỏi nhà, đi bộ trên những vỉa hè khấp khểnh bẩn thỉu, bụi bặm và đầy rác rưởi, nơi trở thành đất riêng để kinh doanh bán buôn của rất nhiều người. Đôi khi mình cũng không hiểu sao người ta có thể ngồi ăn trên những vỉa hè dơ bẩn đó, mà bên cạnh là cống rãnh với nước bẩn luôn luôn tràn ra, trong mùi hôi và khói bụi. Đó là cách mà thành phố này đang sống, đang tồn tại. Cây xanh đã ít lại còn bị đốn hạ, nhường cho những nhà cao tầng bê tông cốt thép đang mọc lên mỗi ngày, mà bản thân mình nếu còn lưu lại nơi đây cũng đã và đang hay sẽ ở trong một nơi như thế. 

Dù sao mình cũng nóng lòng đợi một ngày chàng sẽ được nhìn thấy tất cả những gì gọi là cuộc sống của mình ở nơi này. Mới đó mà hai đứa đã đi được một chặng đường tính bằng thời gian thì không quá dài nhưng tính bằng thương nhớ thì bằng rất nhiều năm cộng lại. Cả hai đều bàng hoàng với cảm giác ấy, cảm giác là đã biết nhau từ rất lâu với chừng ấy thời gian. Thương quá những lúc mình hờn giận và được năn nỉ, những lúc cả hai cùng khóc hoặc cùng cười thật to sảng khoái vì những câu nói nửa đùa nửa thật. Nhớ chàng hiệp sĩ đẹp trai của mình hay gọi "Saomailicious" hoặc "sexylicious" là mình lại mỉm cười, nghe vừa thấy dễ thương, ngọt ngào lãng mạn lại vừa thấy funny như tính cách tinh nghịch của chàng. Thấy mình chưa bao giờ được yêu nhiều như thế, được cảm nhận sâu sắc tình cảm chân thành và đam mê nồng nàn như thế, nên mình dù thế nào trên những dặm đường tình gian nan này cũng sẽ không bỏ cuộc. 

Mơ một ngày nắm tay nhau quay lại thăm những dặm đường tình ở Carmel by the sea...







Carmel by the sea, một ngày nắng đẹp. 





Comments

  1. Đọc xong yêu luôn cả bài viết hình ảnh, và nước Mỹ :)

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,