stay true stay you




Đến một lúc mình hiểu rằng, có những chuyện mà cho dù có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được. Đôi lúc thấy nản lòng, chùn chân nhưng rồi lại tự an ủi mình phải biết hy sinh cái Tôi bản thân vì đại cục. Mình chỉ có thể thay đổi suy nghĩ và cách ứng xử của bản thân trước sự việc chứ không thay đổi được người khác, cũng như những hoàn cảnh nằm ngoài tầm kiểm soát. Và việc buồn hay giận vì hành vi của người khác chỉ làm mình thêm phiền lòng, mệt mỏi và kém vui. Điều này xét về lý thuyết thì cũ lắm rồi nhưng mỗi lần thấu đáo tu tập lại vẫn rất khó. Con người, mấy ai có thể thay đổi được tính cách của mình? Vậy thì cũng đừng mong người khác vì bạn mà thay đổi. Nếu bạn cứ vui vẻ thì rồi cũng có lúc người ta sẽ thấy phẩm chất quý giá của bạn, còn không thì cũng không vì thế mà uổng phí thời gian quý báu của cuộc đời mình. Chỉ cần sống vui mỗi ngày, chiến đấu cho mục tiêu lớn, bỏ qua những điều lo lắng nhỏ nhặt thì bạn sẽ ổn thôi.

Cả tuần nay ngày nào mình cũng chỉ ngủ tầm 4 tiếng, tập cường độ nặng cho đến hôm qua mình quyết định thư giãn, nghỉ ngơi một chút và dành thời gian đi làm giấy tờ xe. Mình thấy buồn quá vì thùng đồ Alex gửi cho mình hơn một tháng trước dường như đã mất tích trong vô vọng và Alex không biết làm gì hơn để tìm kiếm nó. Và việc Alex không thể set up chuyến đi đã dự tính như thời gian đã nói cũng làm mình thấy thất vọng. Mối quan hệ rơi vào tình trạng khó khăn đôi chút vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt và sự xa cách quá lâu, và vì thời gian có thể bào mòn sự đam mê nếu ta hờ hững vì quá bận rộn. Mình không biết Alex có sợ điều này. Nhưng mình, mình nghĩ đến và mình rất sợ. Mình sợ một ngày bỗng không còn thấy đam mê nữa và yêu thương theo đó cũng nhạt màu, tàn lụi. Chuyện này có thể xảy ra giữa Alex và mình không ?


Người tình hụt đến từ Trung đông vẫn chưa buông tha mình, cứ thỉnh thoảng mỗi lần qua Việt Nam lại nhắn tin mời mình đi ăn tối hoặc đi uống rượu ở bar, biết mình thích rượu vang, rooftop nên dụ khị hoài, còn nói bar này bar kia hay lắm, nghe chừng không chịu bỏ cuộc dù vẫn bị mình từ chối hết lần này đến lần khác. Lúc ở Singapore mình cũng từ chối gặp rồi, thật khó hiểu, lại còn quăng mồi hỏi mình có muốn đi Dubai chơi không. Thật là dở hơi vì mặc dù mình đã nói rõ ràng là có bạn trai rồi, mối quan hệ cũng đã một năm, và rất nhiều lần nhắn tin mình không trả lời thì vẫn cứ cố, còn nói làm bạn với mình thôi cũng được. Có lẽ Shabir không thể quên mình được đúng như anh ta nói, hoặc chỉ đơn giản là anh ta quá cô đơn khi đến làm việc ở Sài gòn. Nhưng rõ ràng là mình đã không còn cảm giác gì với đôi mắt Trung đông đó nữa, cũng không hứng thú làm bạn cho lắm. Shabir làm mình nghĩ đến câu nói 'Ái tình như con chó, bạn theo nó thì nó chạy trốn, còn bạn trốn nó thì nó cứ theo'. 

Thỉnh thoảng mình cũng nghĩ đến đôi mắt của anh chàng Pháp gốc Tây Ban Nha, và khoảnh khắc khó quên nhất chính là khi mình đứng lên định đi thì chàng đã nắm tay mình kéo mạnh lại để mình ngã ập vào lòng chàng. Không hiểu sao mình cảm thấy như biết rất rõ rằng, ở đâu đó trên trái đất này, giữa những hành trình bôn ba thế giới, Jordan cũng thỉnh thoảng nhớ mình và những phút giây lãng mạn đó... Alex rõ ràng rất có lý khi sợ mình lại đi du lịch và có thể... get lost. Alex ghen ngay cả khi thấy có những chàng trai đang đứng gần mình ở gym khi xem ảnh. Với kiểu ghen nửa đùa nửa thật, Alex luôn biết rõ cuộc sống của mình có quá nhiều cám dỗ vây quanh và... nhắc khéo, cũng như không ít lần tỏ ra ghen tuông dữ dội.

Cũng có lúc tụi mình trở nên xa cách, Alex nói nhiều giải thích quá nhiều hơn mình mong muốn. Mình yêu Alex say đắm, nhưng cũng có lúc cảm thấy không chắc chắn về tương lai. Đàn ông khi yêu, ai cũng hứa hẹn quá nhiều. Mình không còn ảo tưởng về tình yêu. Mình thực tế rất nhiều rồi, nhưng cái bản chất kiêu hãnh bất cần đời của mình khó mà thay đổi. Cứ nghĩ mình lụy tình, nhưng thật ra không phải. Sau những lần chia tay và rơi nước mắt vì tình, mình đã trở nên tỉnh táo hơn rồi. Đàn bà, có một người đàn ông bên cạnh để được che chở, để chia sẻ và yêu thương gắn bó là điều tốt đẹp, nhưng không có họ chỉ càng giúp bạn mạnh mẽ hơn lên. 


Điều mình cần nhất bây giờ là sự bình tâm để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chỉ còn 3 tháng nữa là lại hết một năm. Chạy nhanh lên thôi !







Comments