vỡ mộng
Giống như là mình đã bị 'đơ', không còn chút cảm xúc, hoặc không thể định nghĩa được loại cảm xúc mình đang có. Alex đã làm mình cảm thấy thất vọng đến vô cùng. Và mối quan hệ như đang bên bờ vực. Mình vẫn không biết mình nên tha thứ, tiếp tục mối quan hệ xa cách này hay nên quên nó đi.
Một năm đã qua, những ngày tháng đã qua của mình sẽ ra sao nếu không có mối quan hệ này ? Mình sẽ sống như thế nào, nhưng chắc chắn những kế hoạch tương lai sẽ phải thay đổi. Và bây giờ, mình cố đối diện với hiện thực là mình phải tính toán lại về tương lai, cẩn thận hơn và... đau đớn hơn. Mình bàng hoàng tự hỏi tại sao số phận lại thử thách mình nhiều đến thế, lại cố làm cho mình đau nhiều đến thế.
Mình nhận công việc mới, là việc mình chưa từng làm trước đây, nhưng vẫn có thể vận dụng những kinh nghiệm và kiến thức mà mình có, một việc đầy thử thách và cũng đầy thú vị. Mình có một niềm vui không biết tả ra sao khi sau một thời gian dài lại cảm thấy được làm việc mình thích, nhiều thử thách, nhiều mới mẻ và cũng học thêm được rất nhiều. Và may là mình còn có công việc, giúp cho mình cảm thấy đỡ chơi vơi lúc này, khi mọi hy vọng tưởng chừng như sụp đổ, khi biết người mình yêu thương có những góc khuất vô cùng xa lạ, làm mình bàng hoàng câm lặng. Mình có thể vượt qua được hay không ?
Hình như mình chưa yêu ai nhiều như yêu Alex, trong mớ bòng bong thất vọng và hỗn độn này, mình vẫn biết mình rất yêu Alex, mình vẫn biết dù thế nào chàng trai này vẫn mãi trong tim mình một hình bóng ngọt ngào không đổi thay. Nhưng làm sao mình có thể chấp nhận được đây khi Alex làm mình cảm thấy thất vọng hết lần này đến lần khác, và về kế hoạch đi nghỉ cùng nhau có thể nói là không còn hy vọng. Mình cũng không còn nước mắt khi Alex nghẹn ngào 'Babe I don't wanna lose you'. Mình chẳng biết là nên ra đi hay tiếp tục. Trái tim mình vẫn yêu nhưng lý trí bảo mình đừng tiếp tục nữa, với một người mà họ không còn làm cho bạn cảm thấy thật sự tin tưởng.
Mình nửa mong cuộc gọi của Alex, nửa muốn xa lánh và quên đi. Quên đi để trái tim mình ngủ yên, không còn phải thổn thức đau đớn vì ái tình. Yêu đôi khi thật mệt mỏi. Mình tự hỏi mình có thể làm gì đây, tha thứ cho sự thiếu quyết đoán và những quyết định ngu ngốc của Alex trong quá khứ có làm mình hạnh phúc hơn ? Liệu với tính cách đó, mình có thể vẫn tin tưởng Alex trong tương lai hay không ? Hay chỉ là uổng phí thời gian yêu một người rồi nhận ra họ không thật sự xứng đáng? Đây thực sự là giai đoạn 'vỡ mộng' trong tình yêu. Thật khó khăn để bước qua, hay có thể nói là nhảy qua để mà tiếp tục yêu, tiếp tục đi tới.
Bạn không biết mình mạnh mẽ như thế nào, cho đến khi mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất.
'Duyên phận giữa người với người thực sự rất sâu, có thể gắn bó đến ngàn năm, mặc cho phong trần lên xuống, ôm mãi một mối tình không đổi.
Duyên phận giữa người với người cũng rất cạn, chẳng qua là một vài khoảnh khắc gặp gỡ, xoay người liền vĩnh viễn thành xa lạ.
Phật nói, duyên sâu sẽ hợp, duyên cạn sẽ tan, vạn pháp tùy duyên, không cầu sẽ không khổ. Vì thế phải chăng là nên lấy tư thái an tĩnh, mỉm cười nhìn chuyện người chuyện đời chuyển biến, nhìn lá rụng rời cành hôm nay thành mầm non nảy xanh biếc trên đầu cành ngày mai?'
Liệu mối duyên này còn đi được bao lâu?
Liệu mình có còn đủ kiên nhẫn ?
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥