bao giờ cho đến tháng mười







viết cho một giấc mơ...


Em đã tưởng mình trôi về anh. Rơi tự do về phía anh.


Thật lạ lùng là em vẫn sống, vẫn trôi đi trong cuộc đời này. Khi mà càng ngày, nỗi tuyệt vọng trong em càng đang lớn dần lên, về một tình yêu không thể nào có được. Khi những chuyến bay cất cánh rồi hạ cánh, em đứng lạnh lùng ở sân bay, mà tim mình bỏng cháy một nỗi khát khao âm thầm, là mong nhìn thấy anh ở đó, đón em với nụ cười trên môi và vòng tay ấm áp.

Anh !

!!!


Bỗng chốc, em đứng lại, lặng nhìn thế giới này. Cái thế giới mà anh và em đang sống có gì chứ ? Hay chỉ toàn những toan tính thiệt hơn được mất. Tình yêu mà em nghĩ anh và em đang muốn có, phải chăng chỉ là một thứ phù du ảo ảnh... khi người ta cảm thấy cần nhau. Rồi một ngày nào đó, khi người ta cảm thấy không còn cần nhau nữa, thì lại ra sức chà đạp nhau, gây tổn thương cho nhau, thậm chí có thể đẩy kẻ mình từng chung chăn gối đến con đường cùng, hay quyết tâm hất kẻ đó xuống hố sâu vực thẳm của đau khổ và sự khốn cùng của cuộc sống. Bởi vì, kẻ đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với ta nữa. Đến người vợ đã đẻ ra những đứa con của mình, mà quay lưng đi rồi như người xa lạ... thì tình yêu có ý nghĩa gì chứ. Và tại sao ta phải sống, cho một thứ tình cảm mà ta không biết sẽ kết thúc như thế nào, có khi nó lại hủy hoại chính bản thân ta, nó hoàn toàn không phụ thuộc vào ý chí của bản thân ta.


Tình yêu là gì chứ, khi hạnh phúc thì ít ỏi còn đau khổ thì chất cao như núi.


Khi anh bảo em hãy ở bên anh, em thật lòng không còn đủ tự tin nữa. Em không còn đủ lòng can đảm để hy sinh nữa, anh yêu ạ. Cuối cùng của một cuộc tình, em chỉ thấy mất nhiều hơn được. Ngay cả việc người ta ngủ với nhau rồi quay lưng đi xem như người xa lạ, em cũng thực sự không quen. Nên em đứng đó, tuyệt vọng. Không dám bước tiếp trên con đường có anh.


Em cần anh biết bao nhiêu nhưng lại luôn tỏ ra mình không có anh cũng chẳng sao, vẫn vững vàng mà sống. Em cũng không muốn tìm ý nghĩa cuộc đời em trong trong cuộc sống của anh, bởi một ngày nào đó anh có thể bỏ em mà đi, thì em sẽ sống bằng gì. Khi em khóc và tim em chảy máu vì anh, thì có thể anh sẽ không còn ở bên em nữa.

Em đã không còn tin vào tình yêu !


Cho đến khi nào anh cho em đủ lòng tin.

Rằng anh yêu em cả khi em không còn cần cho anh nữa.


Mà không còn cần nữa, thì anh yêu làm gì. Có phải không anh ?




Comments