Nhật ký ngàn lẻ một đêm buồn





Đêm.

Là lúc tôi đối diện với chính mình một cách tàn nhẫn nhất.

Một mình, một ánh đèn mờ ảo, một ánh sáng xanh trên màn hình laptop, và bóng tôi đi lại trong căn phòng.

Bàn tay nào đưa ra cho tôi nắm lấy? Bao nhiêu năm cô đơn không thèm đếm. Không. Tất cả là do mình. Mình không thể đem lại hạnh phúc cho họ thì họ quay lưng là đúng rồi. Chỉ có thể tự trách mình mà thôi. Dù nhanh dù muộn, ngẫm cuộc đời cũng ngắn mà. Người ta phải biết tận hưởng chứ.

Là một phụ nữ đơn thân ở tuổi tôi, nói đến chuyện kết hôn cũng còn khó, huống chi là một người mẹ độc thân nuôi con như tôi. Dù không xinh đẹp hay ít duyên dáng, thì trẻ cũng đã là một lợi thế. Tuổi trẻ là sức sống, là niềm tin, là yêu đương vô tư và mơ mộng, và nghĩ đến kết cục tốt đẹp nhất để dâng trọn tình yêu. Uh thôi, các em ơi, các em cứ sống thêm 10 năm nữa như chị, lúc đó cuộc đời bầm dập chút chút rồi, sẽ thấm những gì chị viết hôm nay.


Tôi nghĩ đến Choi Jin Sil, chị ra đi cũng vì áp lực làm người phụ nữ đã ly hôn- một mình nuôi con trong xã hội bảo thủ Châu Á, khi người đàn ông - tưởng là của đời mình - không còn là chỗ dựa tinh thần, trái lại còn đánh người đầu ấp tay gối với mình - là một cách dã man nhất của một con người đối xử với một con người, trong thời đại văn minh này, theo tôi.
...

"Ai đốt Cô Tô thành vì đôi mắt giai nhân hề

Lửa cháy bao đêm ròng, thành quách tan.

Ai trót nhấp men tình để Mỵ Cơ thương nhớ

Khi thác rồi, khi thác rồi, Tiêu Nhiễn vẫn còn mơ

Ai xui ta gặp nhau, để tình gây oán trái

Để tình anh bẽ bàng, và tình em lỡ làng, và ngàn sau lá vàng khóc tình ta


Từ nay bèo trôi, cầu xiêu, con đò nát

Và mây đìu hiu cây rụng lá, thân mình về đâu?..."


"Ta cố đợi nghìn năm, một nghìn năm khác sẽ qua, đến khi núi lở sông mòn..."



Mấy hôm nay tôi chỉ nghe series nhạc Hòn Vọng Phu của Lê Thương và Vàng Phai Mấy Lá (Vĩnh biệt) của Đoàn Chuẩn. Không hiểu sao nghe những lời ca giai điệu đó tôi cảm thấy được an ủi. Xưa nàng Tô Thị chờ chồng hóa đá. Nay tôi mong đợi người tôi yêu chỉ có thể rồi thành cát bụi. Chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời phù du như lúc này, khi nỗi đau như càng ngày càng như thấm sâu hơn sau những biến cố, và chứng kiến những chuyện xảy ra chung quanh. Chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời bạc bẽo đến thế và mất lòng tin vào cuộc sống như lúc này. Dù tôi đã không để mình quá suy sụp, nhưng tôi vẫn nghĩ rồi mình có nên kết thúc cuộc đời buồn của mình vào ngày mai. Tự thấy mình sống như vậy là đã đủ. Hỉ nộ ái ố đều đã thấm, mọi sung sướng hạnh phúc hay đau khổ đều đã trải qua, có lẽ đã đến tận cùng rồi.


"Ta cố đợi nghìn năm, một nghìn năm khác sẽ qua, đến khi núi lở sông mòn..."
...
Đàn chùng, dây phím lỡ, mái đổ nhà xiêu, nhẹ như tiếng khóc thầm.

Mây sầu vương chót núi, đường chia biên giới, người xa nhau mãi...


Giấc chiêm bao đêm nào chìm trong sương khói thời gian.


Xưa có người Phù Sai rắc hoa vàng sau mỗi bước giai nhân.

Đến bây giờ, yêu không đành, mà ghét cũng không đành, mà dứt cũng không đành...

Cầu mong thời gian mờ phai bao lời hứa, và đến từ nay không tưởng nhớ... đến người mình yêu.

Chịu được sao giông tố, cánh buồm mong manh, nhẹ như cánh bướm vàng.


Khi mùa Thu đến báo, tình duyên đã dứt, đường chia đôi lối.

Gió nâng mây về trời đời nào quên cánh diều bay.


Em khác gì Quỳnh Dao lúc cát lầm phung phí hết xuân xanh.

Lúc đêm về thương cho đời, mà cũng ghét cho đời, mà cũng chán cho đời..."


Lúc mệt mỏi điên cuồng và đau khổ cùng cực đó, tôi cũng định sẽ ngủ một giấc dài vĩnh viễn. Tôi sẽ chọn cho mình cái chết thanh thản nhất, đó là uống thuốc ngủ, và ngủ mãi, không bao giờ dậy nữa. Thật nhẹ nhàng như mây…

Không. Không thanh thản chút nào. Rồi sáng hôm sau con gái tôi sẽ như thế nào khi mẹ không thể nào dậy được nữa. Rồi ai sẽ đưa con gái tôi đi học, ai sẽ chăm sóc và dạy bảo nó hằng ngày. Rồi nó sẽ hoảng loạn như thế nào và cuộc sống sau này của nó sẽ ra sao ? Rồi ba mẹ tôi, chắc là cũng sẽ không thể nào sống nổi với sự mất mát đó. Tôi không thể vô trách nhiệm như vậy được. Đã sinh ra trong cuộc đời này, đã đến trong cuộc đời này là đã mang một món nợ lớn. Dù đau khổ như thế nào cũng phải sống, phải trả nợ đời.

“...Thương cho đời, mà cũng ghét cho đời, mà cũng chán cho đời…”

Vậy mà rồi, khi bạn tôi đến chơi, tôi lại vào bếp nấu ăn, tươi cười trò chuyện, như quên mất tôi là ai…


"Ta cố đợi nghìn năm, một nghìn năm khác sẽ qua, đến khi núi lở sông mòn..."

 

11/10/08



Comments