Những khoảng không bình yên
Một ngày quay như chong chóng
Ăn ít làm nhiều
Đến chiều lái xe về thì hạ đường huyết
Mưa tạt vào kính xe hắt hiu
Thương mình.
(Sáng phấn chấn với màu son tươi,
mỉm cười với nhiều cái ngoái nhìn
Nước hoa Versace mới
Mùi hương làm ngày đỡ trống vắng)
Thỉnh thoảng cảm thấy như mình mất một cái gì đó không bao giờ có thể tìm lại được.
Mất hẳn.
Thỉnh thoảng nghe như có tiếng anh gọi tên mình
Tiếng Mai từ trong lồng ngực
không phải là không yêu
đau.
Khoảng chiều đến tối luôn là khoảng thời gian đáng sợ.
Không dám nghĩ anh đang làm gì
(Mà đã nghĩ)
Chỉ thấy một chữ Thương
Thỉnh thoảng nghĩ về ngày bên anh
Tưởng không thể nào thở được
Tưởng như anh đang ngồi trước mặt
Cười thật tươi
Thỉnh thoảng nhắm mắt ngồi im
Nghe máu chảy rật
Nghe từng tế bào nhớ anh
Khóc.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥