Tôi là ai mà còn trần gian thế...
Ngày chủ nhật thấy bình yên j lạ.
Thích kinh khủng.
Yên tĩnh trong thế giới của mình.
Giải quyết công việc xong.
Lắng nghe Trịnh...
Càng nghe lại càng thấy yêu đời lai láng.
Mình không hiểu tại sao lại có người cho rằng nhạc Trịnh là bi quan, là rên rỉ :)).
Khi cõi lòng tịnh độ,
đối diện với tất cả,
thì thấy cái điều
"thí dụ bây giờ tôi phải đi... tay chia ly cùng đời sống này..."
là một tâm tình thiết tha với đời sống,
với tình yêu,
với con người.
Hãy nghĩ đến cái ngày "quanh em trăm năm khép lại" mà sống cho trọn một kiếp người yên vui.^^
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥