còn thương nhớ nhau... thì gặp ở kiếp sau :))
Vào một chiều cuối năm, một mình lái xe qua những con đường tuy đông đúc, nghe Em đã thấy mùa xuân chưa chỉ có một cảm giác buồn mênh mang... Tưởng qua được một tuần áp lực là lúc được nghỉ ngơi, thư giãn, hóa ra thấy mình quá thừa thãi và vô nghĩa khi không được làm việc, lại không đi đâu...
Mình có một thói quen rất tốn xăng là những lúc cảm thấy trống rỗng, hoặc quá bối rối trước một việc mà chưa nghĩ ra cách giải quyết... mình lại leo lên xe chạy vòng vòng... mà không biết mình đi đâu. Có khi ra tít ngoại ô như Nhà Bè, có khi đi đến tận Đồng Nai... Chỉ cần cảm giác thoát ra khỏi mấy bức tường thôi... rồi thì suy nghĩ, rồi thì nhớ là lâu rồi... đã nhiều năm, không có ai cầm vô-lăng của mình chở mình đi như hôm thứ Tư tuần trước. Qua mấy còn đường nhiều hoa của Sài Gòn rồi quẩn quanh... mà thấy chán thành phố mình quá, dù hôm nay có vắng hơn, mát mẻ hơn. Thèm lái xe trên những đại lộ rộng lớn, có thể phóng như bay mà không cần biết đích đến, như con đường đến Night Safari ở Singapore vậy, mà Sing chỉ bằng một phần mấy Sài Gòn.
Khi mình cảm thấy nhớ da diết một người mà mình vẫn không nói với họ, và cũng sẽ không bao giờ nói, thì mình biết cái tôi của mình cũng rất lớn, hay chính xác là, mình sợ cảm giác phải phơi bày tình cảm thật của mình. Mình mang một mặt nạ lạnh lùng, bất cần. Và mình cười với mọi chuyện. Làm sao biết trước được điều gì. Cũng không biết tại sao mình lại muốn mang mặt nạ, nhưng có lẽ như vậy mình thấy dễ chịu hơn.
"Không có cái gì đến từ tự nhiên và ra đi tự nhiên, cũng không có cái gọi là tình cờ… Kinh Phật nói rằng tất cả đều bị chi phối bởi qui luật nhân quả, nếu hôm nay ta vô tình gặp một người nào đó mà ta thấy mến, thấy kính... thấy thương ... thấy yêu…. âu rằng đó là do nhân duyên ở một thời điểm nào đó chưa xác định được trong quá khứ tạo lập…" >>> Có lẽ nên tin là vậy chăng ? Tin là ta đã mắc nợ người ở một kiếp trước... để kiếp này bị... đè :))
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi...
tình yêu và mùa xuân, đẹp
ReplyDeletevì mình sợ thất bại thì mình không nói.
ReplyDeletevì mình cũng sợ cả thành công nên mình cũng không nói.
Happy new year hai chị em CF!
Tớ chả tin có kiếp sau đâu, mà có kiêp sau thì cũng còn lâu lắm, nên tớ xui Mèo là cứ vui với kiếp này đi đã, hihi ^^
ReplyDeleteMình hát thêm một bài "Kiếp nào có yêu nhau " nữa góp vui cho đủ bộ nha Điệu.
ReplyDeleteĐọc, hiểu rất nhiều nhiều đó :)
Tại sao sợ phơi bày tình cảm thật? hi hi... thế những cái đã phơi bày là tình cảm không thật à khà khà :-P
ReplyDeleteĐi Lào đi nàng, rồi về ta tám chuyện tiến sỹ với nông dân :)
ReplyDelete@ NLVD: không sợ gì cả cưng ạ, chỉ là không thích nữa :). Cảm ơn nhé, chúc cưng một mùa xuân mới nhiều niềm vui ^^
ReplyDelete@ Giang: kiếp này là nợ của kiếp trước, không muốn cũng phải trả :D
@ Titi: case này thôi chị, phải rút kinh nghiệm chứ, thôi e giấu cho riêng em biết :D
ReplyDelete@ Anh: hihi, phải đi thôi...
Chị, năm mới mạnh khoẻ, hạnh phúc và bình an chị nhé
ReplyDeleteôm ôm
@ Shangah : hi em, cảm ơn nhé, năm mới luôn vui tươi và nhiều yêu thương em nhé ^^
ReplyDeleteVậy khi bị ... đè thì cứ cho là mình đang trả nợ, phải vậy không ta? ;)
ReplyDelete@ Mimi Phạm: :D :D
ReplyDelete