phim là phim, tiểu thuyết là tiểu thuyết


Mình yêu tác phẩm Rừng Nauy của Haruki Murakami, nên đương nhiên là muốn xem phim, xem cái cách người ta chuyển thể một tác phẩm văn học đã làm cho nhiều thế hệ ở nhiều nơi trên thế giới say mê nó. Càng phải xem khi đó là phim của một đạo diễn gốc Việt, Trần Anh Hùng.


Rừng Na-uy: Bi kịch của các nhân vật bắt nguồn từ sex?, Phim, Rung Nauy, Rung Na Uy, phim Rung Nauy, phim Rung Na Uy, Tran Anh Hung, Murakami, tinh duc, Naoko

Hôm trước gọi cho Moon, nàng bảo sẽ không xem đâu vì sợ... thất vọng. Mình thì không bao giờ có thể bị thất vọng vì bất cứ điều gì nữa cả, nên mình đã đi xem... hehe
Đi xem Rừng Nauy, tốt nhất là bạn nên đi với một người bạn (vì mình cũng thường hay đi xem phim một mình), những lúc đồng cảm hay xúc động với nỗi cô đơn sâu thẳm của các nhân vật, bạn có thể nắm tay người bên cạnh, vậy là đủ, để thấy có nhau, ở lại bên nhau trong cuộc đời dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi cũng là quý giá.
Mình đã đọc nhiều comment trên mạng, tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Cảm thấy chê nhiều hơn khen, thất vọng nhiều hơn về bộ phim khi đem so sánh phim với tiểu thuyết. Mình chỉ có một quan điểm, tiểu thuyết có tiếng nói riêng và phim - ngôn ngữ điện ảnh có tiếng nói riêng. Dù sao cũng cảm ơn đạo diễn Trần Anh Hùng, với tình yêu có thể nói là rất nhiều với tác phẩm này, khi ông, một người Việt sống ở phương Tây lại làm phim về châu Á, và là một câu chuyện ở Nhật Bản. Điều này khiến cho chúng ta thấy thế giới thật phẳng, và ngôn ngữ tâm hồn là chung cho mọi sắc tộc, màu da, ở mọi nền văn hóa. 
Với những người chỉ thấy sex trong truyện của Haruki Murakami thì miễn bàn, nhưng trong phim, mình thấy, vì sự chuyển thể từ ngôn ngữ viết sang ngôn ngữ hình ảnh, thì đạo diễn và dàn diễn viên cũng làm được nhiều thứ. Naoko tuy không đẹp và mong manh bằng trong truyện, nhưng sự chơi vơi trong ánh mắt của cô cũng làm mình phải thót tim. Midori tuy đơn giản hơn so với miêu tả và cảm nhận của Wantanabe dưới ngòi bút của Murakami, nhưng vẫn nổi bật cá tính và sự trong sáng. Một Nagasawa giả vờ mạnh mẽ nhưng thật ra là chạy trốn nỗi cô đơn của mình bằng những cuộc tình không đầu không cuối, một Hasumi đài các kiêu sa nhưng cô đơn trong kiêu hãnh, một Reiko âm thầm dịu dàng thấu hiểu với nỗi đau của chính mình và của người khác (riêng nhân vật Reiko theo mình vẫn chưa lột tả được hết). Và Wantanabe, nhân vật Tôi, đầy những hoang hoải đớn đau với cái tôi chìm khuất trong yêu thương vô điều kiện. Phim không phải là một cuốn tiểu thuyết dài để đọc từ ngày này qua ngày khác nên tính cách nhân vật có phần đơn giản hơn, khiến cho bạn nếu không đọc tiểu thuyết sẽ khó thấy được chiều sâu suy nghĩ, tâm hồn, và và nỗi cô đơn tận cùng của Naoko, Wantanabe, Midori, hay cả Nagasawa và Hasumi... Nhưng mình cũng không hiểu sao người ta chỉ nhìn thấy sex trong phim của đạo diễn Trần Anh Hùng, bởi chính những cảnh phim tuyệt đẹp có thể lột tả được sự mênh mông của tâm hồn con người, sự cô đơn mãi mãi và sự nhỏ bé đau đớn của cái tôi trong không gian, thời gian. 
Sex là nơi trú ngụ của sự cô đơn, khi người ta tìm đến sex, chính là bởi bản năng tìm kiếm sự yêu thương, khỏa lấp cô đơn và muốn trao đi yêu thương của chính mình cho người khác. Có gì là không phải khi bạn làm tình với tất cả mong muốn được trao nhận, được tìm lại chính mình và cảm nhận được yêu thương với người mình yêu và yêu mình ? Có thể với phim, vấn đề như đơn giản hơn, nhưng nếu bạn luôn biết đào sâu suy nghĩ, sẽ thực sự thấy viên ngọc sáng lấp lánh của tình yêu và nỗi cô đơn, thì tác phẩm điện ảnh Rừng Nauy của Trần Anh Hùng quả thật rất tuyệt.
Hình ảnh và âm thanh trong phim Rừng Nauy cũng phải nói là xuất sắc, chỉ riêng điều này rất đáng để bạn xem phim. Mình vô cùng ấn tượng với dựng cảnh và các góc quay, và lặng ngắt với cảnh Watanabe một mình cùng nỗi đau đớn giữa những con sóng thét gào, sự hoang vắng trong tâm hồn con người có lẽ là điều đáng sợ hơn cả cái chết.
...Khi Wantanabe đứng trong bóng tối mà không biết mình đang ở đâu để gọi cho Midori, thì phía Midori là ánh sáng chan hòa và ấm áp, dù đâu đó vẫn có những khoảng lặng cô đơn đang lẩn khuất... Có những ai đã xem phim thực sự cảm nhận được rằng, khi đó, sau những nỗi đau và mất mát, cuộc sống không hề kết thúc, mà mới là lúc bắt đầu, lúc đó người ta mới sống thực sự hơn, biết thương yêu và trân trọng nhiều hơn...





Comments

  1. TIểu thuyết không hề hấp dẫn chị. Nhưng nếu kiếm được tay vịn tốt, mình sẽ đi xem phim này :-)

    ReplyDelete
  2. Dù em không hiểu lắm nhưng cứ like bừa một phát.

    ReplyDelete
  3. @ Titi: em đã khóc sướt mướt khi đọc Rừng Nauy cách đây 4 năm đó chị, và bị u uất khoảng 1 tuần - bị những suy nghĩ Wantanabe ám ảnh suốt một thời gian dài sau đó, nhưng cũng chính như vậy, em hiểu rõ mình và nỗi cô đơn của mình hơn.

    Chắc nhìu người tình nguyện làm tay vịn tốt cho chị mà, hehe. Tuần trước em ế, định đi xem phim một mình nhưng bận quá, sang tuần này bỗng dưng em đắt hàng, cùng lúc 3 người đòi đi xem phim Rừng Nauy với em mới ghê chứ. :D :D

    ReplyDelete
  4. @ Tùng: cưng làm gì cũng bừa thế à :D

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,