escape


đối diện người khác thì dễ, 
đối diện bản thân mình mới khó.



Thỉnh thoảng mình lại thèm cảm giác đó, cảm giác chạy trốn. 


Không phải là mình không yêu thực tại mình đang sống, nhưng mình lại thèm được biến đi đâu đó vài ngày, không điện thoại, không công việc, không ràng buộc bởi bất cứ một điều gì, một mối quan hệ nào, không phải lo lắng về bất cứ việc gì, nghĩ đến bất cứ một ai, chỉ đi và đi, đến một thế giới khác, hoàn toàn khác, nơi người ta không biết mình là ai. Nơi mà mình có thể ngồi bên một bờ suối, tĩnh lặng giữa thiên nhiên, và hít thở khí trời. Cũng có thể đó là một cánh rừng thưa, hay đồi núi bạt ngàn hoa cỏ, có chỉ chim chóc hót vang lừng và những chú sóc thân thiện. Cũng có thể là một thành phố xa lạ nào đó- nơi có một nền văn hóa hoàn toàn khác, những con người hoàn toàn khác, tốt nhất là họ nên vui vẻ, nhảy múa và mời nhau cafe, tốt hơn hết là họ chỉ biết mỉm cười, không cạnh tranh, không ganh đua, không lên tiếng "khẳng định khát vọng bản thân", với những trò lấy lòng nhau chỉ vì cái lợi của bản thân mình. 


Hẳn bạn sẽ cười mình, thời đại hàng hiệu, phải hợp tác để cùng phát triển chứ, bạn phải mua cái túi xách Salvatore Ferragamo để khẳng định đẳng cấp, mình muốn mua bộ mỹ phẩm Lancome để làm đẹp và chống lão hóa. Chúng ta ai chả cần tiền. Ai chẳng đua chen vì một cuộc sống tốt đẹp hơn, sung túc hơn. Con người đâu thể quay trở về sống thời rừng rú hang động không cần quần áo, mà đã sống thì phải cho ra sống, phải tiện nghi, phải văn minh, và càng nhiều tiền càng tốt, càng ít tình thương càng tốt, bởi suy cho cùng con người ai cũng muốn người ta chú ý đến bản thân mình, quan tâm đến mình, hơn là mình nên quan tâm đến người khác.


Có lần Coffee hỏi, người mẹ hâm mộ nhất là ai ? Mình trả lời ngay: Những người trong tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới (MSF- Médecins sans frontières). Mình vẫn không hiểu sao có những người sống dũng cảm như thế, bất chấp mọi hiểm nguy để sống vì người khác- những người không cùng màu da không cùng chủng tộc với họ... Mỗi khi nghĩ đến những người này mình vẫn thấy cảm động. Sao mình không thể sống được như họ ?


Trước khi có thể bôn tẩu giang hồ thì mình vẫn cần rất nhiều sức khỏe và năng lượng, nên bây giờ mình sẽ đi nướng một con cá saba, làm nước mắm thật ngon để ăn với rau sống, vừa ăn vừa xem phim, uống một ly vang Chardonnay mát lạnh và ngọt lịm, và sau đó có thể ngủ một giấc...

Ước gì trong giấc mơ mình được ở Nam Mỹ và nhảy múa trong điệu nhạc Flamenco...




Hình như tối nay mình có hẹn đi xem Cướp biển Caribe, hihi.





Comments