người ơi, mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng






Người ơi, mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng
Như áng mây chiều lan trong sương
Bước chân âm thầm lòng buồn như thời gian
Nghe chăng thu ơi, để lá rơi chi hoài
Gợi niềm thương nhớ ai nhiều...


Tự nhiên... sến, cả ngày đắm đuối với bài hát này. Sáng chở Coffee đi học vừa đi vừa hát rất sướng, đến nỗi con gái phải hỏi: Ủa, có chuyện gì vậy mẹ ? :))

Có lẽ vì mình được sinh ra vào mùa thu, nên lòng luôn bị ám ảnh bởi những cuộc chia ly, hợp tan và tình lỡ... cách xa. Như là thú đau thương, nghe Hai vì sao lạc thấy thấm đẫm niềm thương tình yêu trong xa cách. Tình yêu cháy bỏng trong trái tim thực ra chỉ có mình ta biết, những bước chân âm thầm da diết nhớ cũng chỉ mình ta hay. Thấy cái sự chia ly sao mà nó đẹp đến kỳ lạ. Đẹp như chiếc lá thu vàng xa cành vẫn còn lưu luyến niềm thương đời trong gió...

Hôm nay trời nhiều mây, sến một tí cho đỡ nhớ nhung. :D








Comments

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,