life is uncertain, eat dessert first



Mình skhông nói I WISH, mình chỉ nói I WILL
Khi mà bạn không muốn làm, bạn luôn có lý do. Khi mà bạn thực sự muốn làm, chẳng có lý do nào cả. Điều quan trọng là bạn muốn hay không mà thôi.
(oh, yeah) 
 




Mình lại cuồng chân quá chừng rồi.

Không hiểu sao mình chẳng muốn gì cả, không có hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ muốn packing đồ đạc đi đâu đó, đi và đi. Có lẽ đã đến lúc... cái gọi là giai đoạn khủng hoảng tuổi trung niên chăng =)). Thỉnh thoảng mình lại nghĩ: à, lại một năm mới nữa rồi đó... Lại sắp Tết... nhưng sao chẳng muốn làm gì như mọi năm, mình thậm chí chẳng buồn tổng kết một năm tài chính... rồi thì dọn dẹp, bài trí, trang hoàng lại nhà cửa, refresh lại một số thứ, bỏ cái cũ mua cái mới... Hay sắm vài bộ váy mới, giày mới và màu son mới... Ví dụ như cả việc định đổi thảm trải sàn vì có một màu thảm mới mình cực thích - màu camel - mà mình vẫn cứ ngần ngừ chưa gọi điện, rồi tự hỏi có cần thiết không (?). Chưa bao giờ mình bơ mọi thứ như bây giờ, chỉ muốn sống đơn giản, thật đơn giản, lười biếng một chút, mặc kệ mọi thứ một chút, thử xem cuộc đời sẽ về đâu ? =))

Có lẽ vì mình luôn yêu cái đẹp, sự mềm mại và tinh tế, yêu cả sự yên tĩnh và âm nhạc, yêu cả những buổi sáng ban mai bên cửa sổ hay hiên nhà... Mình yêu say đắm những thứ như bánh cupcakes, khăn lụa, sơ mi cotton trắng thật mềm, những cuốn sách, hoa, những chậu cây xanh, nến, đèn pha lê, bình gốm, bát đĩa gốm với hoa văn vẽ tay, những đĩa nhạc, món cá diêu hồng hấp vang hay cả những ly thủy tinh trong suốt sóng sánh dưới ánh đèn vàng... Vì những thứ đó nên mình đã rất yêu ngôi nhà, nơi mình ở, luôn muốn chăm chút từng góc nhỏ... Cũng có lẽ vì thế, nên ai đến nhà mình cũng thấy một điều gì đó rất thoải mái ấm cúng... Thật ra, đó chính là tâm hồn mình, là cách mà mình sống... Nhưng nếu ai đó gặp mình bụi phủi lang bạt ở một nơi nào đó... sẽ khó hình dung có một con người khác, tỉ mỉ, chăm chút cho tổ ấm... bên trong cái con người có vẻ bất cần đời và chịu chơi tới bến kia...
 




Mình nhớ những người bạn đến từ Châu Âu, Châu Phi xa xôi mà mình đã gặp trước đây. Họ đi khắp nơi với chỉ một hai ba-lô du lịch to nhỏ. Họ sống đời phiêu bạt, lang thang vô định trong một vài năm... Thích nơi nào thì họ dừng lại nơi đó, khi nào chán thì họ trở về đất nước của họ và tìm việc gì đó để làm. Thậm chí họ có thể tìm vài việc lặt vặt ở quốc gia mà họ dừng chân nếu thích sống ở đó một vài tháng để có thêm thu nhập. Đôi khi mình thèm được như họ. Trong khi có những người ước ao có được cuộc sống như mình. Đôi khi, thứ mà người này muốn từ bỏ lại là mong ước của người kia. Đời là vậy.

Hôm nọ dừng chân trong nhà sách Kinokuniya ở Siam Paragon, mình tìm thấy mấy cuốn sách ảnh tuyệt đẹp. Xem ảnh rồi mình lại khao khát quay trở lại Myanmar, đến Mandalay và Bagan để ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp ở đó. Ước gì mình có thể khoác ba-lô lên đường ngay lập tức. Ước gì ! (Vâng, đôi khi vẫn phải nói "ước gì" nhưng quan trng là tập trung vào điều mình mong ước). Ước gì Coffee không phải đi học và mình có thể dẫn con theo cùng với mình. Hoặc ước gì Việt Nam có chương trình học tiểu học, trung học từ xa và thi qua Internet, đại loại thế :)). Con có thể học rất nhiều từ thế giới tươi đẹp ngoài kia chứ không chỉ là trong sách vở, giữa bốn bức tường, trong một thành phố xô bồ và ô nhiễm, trong một môi trường sống không thể nói là có văn hóa và có quá nhiều rủi ro... Bây giờ xa Coffee lâu lâu, mình cũng không chịu được, nhơi là nhớ. Hình như con càng ngày càng lớn lại càng gắn bó với mình, giống như hai người bạn, có thể tỉ tê tâm sự, và ôm ấp hôn hít cho đã thì thôi :))



I love you, Coffee



... Đó như là một thứ linh cảm, hơi mơ hồ... Nhưng quan trọng là bạn phải biết rõ điều mình muốn. Hoặc rằng đây chưa phải là nơi dừng chân cuối cùng, hoặc rằng mình không thể sống an ổn với những hứa hẹn... Hoặc cứ xem như đời là những cuộc phiêu lưu để không có quá nhiều trăn trở... Đời là vậy, người ta luôn mong đợi và khao khát những thứ mình không có, thay vì tập trung vào những thứ mình đang có... Mọi xung đột cũng có lẽ bắt đầu tđây...



Thật ra, đời chỉ là một vòng quay ngựa gỗ... Ta lại đi qua chỗ mà ta đã từng qua... Ta lại đi qua chỗ mà ta từng muốn rời xa... Ta lại đi qua và nhấp nhô lên xuống... 










Comments

  1. Bạn Mèo được ở nhà thứ 7 tha hồ vẫn vơ nhé. Ngày xưa mình đi làm off thứ 7, thấy đời rảnh rỗi quá nên buồn. Giờ thứ 7 cũng phải đi, thế là hết thời gian ngồi suy nghĩ...Kiếm gì làm đi bạn, sẽ thấy thời gian trôi vùn vụt, chẳng mấy chốc chúng ta già...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sorry thứ nhứt là mình không buồn, thứ hai là mình cùng k rảnh rỗi, thứ ba là mình cũng đã già, mình không muốn đóng thuế nhiều nữa bạn à. Haha

      Delete
  2. chị cũng nghĩ y như em, giá mà con không phải theo sát nhà trường kiểu hiện nay, 2 mẹ con sẽ tung tăng đi những đâu chúng ta muốn ;) Cơn chán làm việc là do sự buồn tẻ của môi trường cũ , em thử refresh nó bằng một cái gì khác khác xem sao :)
    Hug!

    ReplyDelete
  3. Hihi em thì lại thấy cái sự chán nản, lười biếng của chị giống như một cơn sóng ngầm, một cách định hướng lại mình, kiểu như một giai đoạn "creative boredom" (em tạm gọi vậy nhé, không biết phải nói làm sao nữa) ... Thỉnh thoảng em cũng bị rơi vào tình trạng đó, có lúc thì lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, chẳng cần kích thích của coffee, ngủ cũng chỉ 5 tiếng là thấy đủ, xong việc công thì lôi cả việc tư ra "đào bới", lau chùi, dọn dẹp, thể dục thể thao ... Xong đột nhiên có những ngày cứ như ... con nghiện, hơn 6h phải tự động viên mình lê lết dậy để chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ, chỉ đợi 3 bố con nó đưa nhau đi thì vội trèo trở lại giường nằm li bì, chả thiết cái thức gì trên đời nữa, và tệ hơn là những việc phải làm thì làm cho qua, còn cứ thấy việc gì phẩy tay "để mai hẵng hay" là để đến ... mấy ngày mai luôn cũng được :)) Ơ nhưng mà thường thì sau đó em đột nhiên lại hay có ý tưởng gì đó, tự thấy cũng rất ... hay ho!! Em cứ cảm thấy đó là những lúc từ trong thâm tâm mình cần tìm một đổi mới mà lý trí chưa hoàn toàn chấp nhận, vậy là chúng "chiến tranh lạnh" với nhau gây cho mình sự mệt mỏi, chán chường :)) Lắm chuyện quá í!! ... Vụ học hành em ủng hộ chị mãnh liệt í hihi ... Bên này nhà nước thậm chí có luật bắt buộc trẻ con đi học, mà bố mẹ chẳng làm gì được, không cho con đi học có khi còn bị phạt tiền, phạt tù ... mọt gông luôn :))

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,