những ngày sắp xa...
Chiều một mình qua phố...
phố đông mà lòng lặng lẽ lắm.
đi mua thêm ít quà
ghé Starbucks với bạn.
rồi đón Coffee tan trường
Hôm nay bỗng thèm chút mùi tequila, đủng đỉnh làm món salad tôm để nhấm nháp với hương nồng chứ dứt khoát không đụng đến món spaghetti nhiều carb - khoái khẩu của bạn Coffee. Cũng là vì lúc chiều đi mua quà Giáng sinh, rồi cappuccino cùng cheese cake với bạn, về tức cảnh sinh tình đến nỗi không đi tập, không đi chạy bộ, nên lòng cảm thấy thật là tội lỗi, làm sao có thể chén món mỳ ý thơm lừng ấy được.
Ăn tối xong mình lại ôm tequila vào phòng làm việc lay hoay hì hục gói thêm quà, viết thiệp mừng Giáng Sinh. Coffee có rất nhiều quà, cũng nên thưởng cho bạn í vì thành tích học tập tốt và điểm của kỳ thi Học kỳ 1 trung bình có lẽ là... 9,5. Mỗi năm nàng nhỏ nay đã lớn một thêm một tí ấy lại rất phấn khích dịp này. Và năm nay lại là một năm hoàn toàn khác.
Cảm ơn người đã đến, với tình yêu cùng mình chia sẻ những nhọc nhằn yêu thương này. Cũng chưa bao giờ thấy Coffee hạnh phúc và tràn đầy niềm vui đến vậy... Mình tin có lẽ Coffee sẽ hợp với nơi ấy với khả năng học hỏi nắm bắt nhanh nhạy và trí tưởng tượng phong phú, niềm yêu thích cái mới và tính hài hước vui nhộn cùng khả năng nói tiếng Anh Mỹ khá vững vàng.
Sài gòn những ngày cuối năm nhiều mây mù, hay là vì thành phố này quá ô nhiễm không biết nữa. Lái xe trên những con đường thành phố mà lòng chùng xuống một nỗi buồn... rác rến bay khắp nơi, rồi cứ vài ba mét lại thấy một núi các bịch ny-lông rác người ta để túm tụm lại dưới một gốc cây nào đó, chắc để chờ người đẩy xe rác đi dọn, tự hỏi sao người ta không đem đến các thùng rác mà bỏ, nhưng đi đi mãi cũng không tìm thấy thùng rác nào, nếu trong tay mình có rác, chắc là sẽ đem rác về bỏ vào thùng rác nhà mình.
Dường như người ta không bận tâm rằng xả rác ra đường là tội lỗi, là phá hủy môi trường, cảnh quan - cũng như việc ném chuột chết ra đường mà cứ vài ba ngày mình lại thấy, người ta không quan tâm không gian chung, mà trong đó cũng là của chính mình, thành phố nơi họ ở, sẽ nhìn sạch đẹp và văn minh ra sao, nó phản ánh con người của thành phố đó, đó là những con người không tự biết xấu hổ. Mình thấy xấu hổ lắm. Mỗi ngày đi giữa lòng thành phố, càng cảm thấy thành phố này đang bị mất mát quá nhiều, mà có lẽ trăm năm sau cũng không thể lấy lại được. Thành phố đang oằn mình gánh lấy những cuộc đời những số phận, giang rộng vòng tay che chở cho tất cả, nhưng lại bị họ phụ phàng chà đạp giày xéo không thương tiếc.
Sài gòn đã cạn kiệt lắm rồi...
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥