don't forget to be awesome


Sáng sớm uống cafe ngồi nghe lại "You don't bring me flower", thấy lòng mình cạn kiệt.
Tình yêu nào cũng vậy, nhân danh tình yêu chứ không phải tình yêu, rồi nhuốm bao nhiêu thương đau.
Tin mình và yêu mình là một tình yêu chắc chắn nhất. Cô đơn cũng là một vẻ đẹp. Vì cô đơn mà bạn làm được nhiều việc hơn.




Mình đã quay lại tập tành nghiêm túc chừng hơn 2 tuần, và thấy phong độ đã dần dần trở lại, bắt đầu ổn định lại các cơ và sự dẻo dai cũng tăng lên. Da cũng nhìn mịn màng và bóng láng hơn hẳn vì đổ mồ hôi nhiều. Tập luyện cũng đã giúp mình cân bằng lại tinh thần rất nhiều. 

Mình thấy mình đang trở thành một kẻ nghiện việc (workaholic) và nghiện tập, mình không thấy mệt, không hiểu mình là giống gì nữa mà tối 12h- 12.30 mới ngủ nhưng sáng mình thức rất sớm, khoảng 6h, rồi như con lăng quăng chạy từ chỗ này đến chỗ kia, về tập hùng hục xong rồi nấu ăn, ăn uống rồi dọn dẹp hết các thứ cũng tầm 9h, mắt thì mỏi mà vẫn muốn đọc, muốn học. Có nhiều thứ để đọc và cần phải học quá. Mình không có hứng thú gặp gỡ tán gẫu hay đi chơi bất cứ đâu. Mình thấy thời gian của mình sao quá quý giá, nếu có nhiều thời gian hơn mình chỉ muốn nằm đọc sách. Nhiều người mời mình đi cafe mình đã từ chối vì thực sự không có hứng thú, mình thấy sự giao tiếp trên bề mặt thật vô nghĩa, mọi thứ đến rồi đi, người đến rồi đi. Nếu sự giao tiếp không đạt đến tầng cảm xúc sâu hơn, mình gạt qua một bên.




Vậy là tháng 9 của mình đã qua rồi. Mình đã trải qua một sinh nhật rất lặng lẽ. Lặng lẽ nhất trong những sinh nhật của đời mình, như một nốt lặng sau những tháng ngày sống đời phiêu du với tâm hồn đầy giông bão, tìm ra chính mình trong những con đường ấy, trong thứ hạnh phúc giản đơn và bình dị ấy. 

Mấy hôm nay mình và Mr. Art giống như đang chơi bóng vậy, ném qua ném lại đầy khiêu khích nhau. Cả hai đều thích đùa, đều là những kẻ hài hước bẩm sinh, và nhạy cảm, và quá mãnh liệt trong trò chơi tình ái này. Đây là một con người thực sự làm mình chao đảo, ngửi thấy có mùi đắm say, nếu đốt được cái mớ đam mê phiền phức thì có lẽ tình cũng rất nồng. Nhưng mình đã ổn định lại tinh thần sau những rung cảm mạnh mẽ kia, mình sợ mọi sự rắc rối tình cảm. Mình cũng nhận ra mình không muốn một sự ràng buộc nào đó, dưới bất kỳ hình thức nào. Mình là con người của tự do. 

Hay cũng có thể, Mr. Art không phải là mẫu người mình cần, nhưng mình thích, thích phiêu lưu. 

Anyway, don't forget to be awesome :)




Comments