moving


Một buổi sáng thấy lòng cô đơn vô hạn.

Có lẽ vì tối qua mình đã không nói chuyện với Alex. Alex đã không dậy nổi khi mình gọi cho chàng còn mình thì muốn đi ngủ sớm. Mình cũng không buồn lắm vì Alex không giữ lời hứa gọi cho mình mỗi ngày, thỉnh thoảng, mình chỉ thấy cô đơn và giống như mình chẳng cần ai. Mình cũng hiểu Alex đã làm việc quá sức, mệt mỏi hay đơn giản là chỉ muốn một mình.

Cũng có lúc mình muốn khóc một chút vì mệt quá, vì một mình phải lo toan tất cả mọi thứ. Chưa bao giờ mình thấy làm mẹ thật mệt mỏi như lúc này, trách nhiệm càng ngày càng nặng nề. Con càng lớn thì càng vô tình, làm mình buồn không ít. Mình chỉ biết cố gắng hết sức với tình thương và trách nhiệm của một người mẹ. Nhiều lúc muốn ôm con vào lòng, hôn trộm khi con đang ngủ, nghĩ tới ngày nào đó con xa mẹ và có khi chẳng cần mẹ nữa. Sao cũng được, chỉ mong con cứng cáp vào đời, sống cuộc đời mà con muốn thật hạnh phúc.

Mình cũng hơi mệt vì phải bắt đầu dậy sớm lúc 6h kém từ hôm qua, khi Coffee bắt đầu năm học mới  và năm nay phải đi xe bus đưa đón tới trường ở Nhà Bè nên phải đi học sớm hơn. Mình phải dậy sớm vì muốn làm đồ ăn trưa cho Coffee, và mừng là mình đã sắp xếp thời gian khá hợp lý. Làm đồ ăn trưa cho con là một lý do để mình phải dậy sớm vì mình muốn vậy. Mình phải thay đổi, phải cố gắng nhiều hơn nếu muốn làm được nhiều việc hơn. Và đó cũng là lý do mình không cho phép mình thức khuya nữa. Dậy sớm thấy ngày dài hơn và mình làm được nhiều việc hơn, và đến tối là mình mệt nhoài, đuối sức. Dù rất nhớ Alex nhưng mình cũng không còn đủ sức mà nói chuyện nữa.




Sáng sớm ngồi trong căn phòng ngổn ngang suitcases và các thùng đồ, mình nghĩ về cuộc đời mình đã qua và con đường phía trước. Mình nhận ra tất cả những đồ đạc này đều không làm mình hạnh phúc nữa. Không hiểu sao mình vẫn phải gói gém chúng để cất đi vì nghĩ rồi mình lại cần và không muốn tốn tiền mua mới. Nhưng mình thấy chán. Tất cả những gì mình cần chỉ là một chiếc suitcase không hơn không kém với vài bộ quần áo, vài đôi giày, vài cuốn sách để mình có thể đi bất cứ đâu, sống ở bất cứ đâu mà mình muốn. Mình thấy mình đã chán đồ đạc lắm rồi. Mình chỉ không muốn sở hữu bất cứ thứ gì nữa. Mình sao thế nhỉ, thật lạ lùng. Lần đầu tiên trong đời mình chẳng thấy còn mơ ước một ngôi nhà xinh đẹp với vườn cây và những đồ đạc xinh xắn mình hằng yêu quý nữa. Thậm chí mình cũng biết khi mình qua đến Mỹ thì mình cũng sẽ trung thành với chủ nghĩa tối giản,  để mình có thể đi được nhiều hơn.

Mình cứ luôn phải nhắc mình - giống như tự hứa với mình là sẽ chẳng mua bất cứ gì nữa, không mua sắm trong ít nhất vài tháng tới. Có lẽ mình cũng chưa bao giờ yêu thích việc tiết kiệm tiền hơn lúc này. Với mình trước đây mình chỉ nghĩ tiêu tiền là hạnh phúc. Cuối cùng con người cũng nhận ra mình đã quá hoang phí thời gian và tiền bạc vào đồ đạc. Và vì tiền bạc cũng là thời gian nên cuối cùng mình đã mất quá nhiều thời gian quý báu của cuộc đời mình vào đồ đạc, vật chất tiện nghi mà rồi có lúc tất cả những tiện nghi đó sao trở thành vô nghĩa trong hành trình kiếm tìm -gìn giữ sự hạnh phúc và bình an trong tâm hồn.




Mấy hôm trước mình thấy nhớ Oscar khi xem ảnh anh chụp cùng gia đình, và mình cũng không ngờ mình còn nhớ Oscar nhiều đến vậy. Khi nói chuyện Oscar vẫn rất ngọt ngào và nói luôn nhớ mình, 'you are my sweet, forever'. Hôm qua anh lại nói yêu mình và nhớ nụ hôn của mình, những cái hôn mãi mãi còn dang dở. Mình vẫn tin Oscar. Mình hiểu tình yêu của Oscar là một kiểu tình yêu tự do không ràng buộc, không muốn gắn với trách nhiệm. Có lẽ Oscar đã quá sợ trách nhiệm, cũng như mình bây giờ. Đôi khi rất mệt mỏi. Đôi khi chỉ cần tự do, yêu ai đó như họ là và không sở hữu, không ràng buộc, không cam kết. Nhưng mình vẫn cười nói 'no, love if no commitment that's not true love'. Oscar nói mình 'silly always but I always love you' làm mình thấy buồn cười . Rồi mình hỏi anh có đi dự đám cưới mình không nếu được mời. 'Of course' Oscar trả lời, điều này cũng tương tự như mình nghĩ nếu một ngày anh mời mình dự đám cưới mình cũng sẽ vui mừng đến chúc phúc, mừng anh tìm được người tri kỷ. Rõ ràng mình và chàng Chicano này có sự đồng cảm, khác với tình cảm sôi nổi của Alex, mình và Oscar hình như lắng hơn, hình như cũng rất sâu, như nụ hôn mà cả hai không quên được. Đó thực sự là những nụ hôn hoàn hảo. 

Nên mình cũng biết nếu gặp lại Oscar là một sự cám dỗ lớn, rất lớn mà mình khó lòng vượt qua. Mình không muốn làm gì có lỗi với Alex cả và muốn tình yêu của tụi mình không có tì vết. Mình cũng nói thật với Oscar điều đó và nói rằng bạn trai hiện tại rất hay ghen. Đúng là Alex nếu ghen sẽ rất kinh khủng, mình không muốn làm Alex tổn thương dù thế nào. Bây giờ đó chính là người đàn ông mà mình trân trọng nhất. Alex vẫn là người yêu có sự kết nối sâu sắc nhất với mình đến thời điểm hiện tại. Nói về 'love communication in a relationship' thì có lẽ thời lượng mà hai đứa nói chuyện với nhau, yêu nhau, vui đùa, quan tâm nhau trong vòng một năm qua bằng mấy mối tình trước đây của mình cộng lại. 




Ngồi nghỉ một chút rồi lại đứng lên thôi. Allez, chẳng còn nhiều thời gian !





Comments