simple my life





Hello August!

Done. Cảm thấy nhẹ nhõm và phấn khích hơn sau khi đã lên kế hoạch cho mọi việc và cả chuyến đi xa sắp tới. Với mình bây giờ được đi là hạnh phúc nhất. Chỉ có đi mình mới tìm lại được chính mình. Khám phá những vùng đất mới, thậm chí là quay lại nơi cũ, nhưng khám phá theo một nhãn quan và cảm nhận mới hoàn toàn so với mình mười mấy năm về trước.

Mình cũng xác định tương lai của mình là ở Mỹ, lúc đó sẽ đi và thực sự khám phá châu Âu sau cũng được. Thời gian này mình sẽ tranh thủ đi hết những nơi ở châu Á mà mình muốn đi. Tự nhiên mình giận mình lúc hai mươi đã không thể nhìn xa hơn, không cố gắng đi, khám phá, trải nghiệm và học hỏi nhiều hơn trước khi kết hôn. Mình đã vì yêu một người mà đã trở nên ngu muội, tự trói mình vào sự tù túng, không cho mình cơ hội, tự mình bẻ gãy đi đôi cánh tự do của mình vì người đàn ông không cùng chung chí hướng. Thật ngu ngốc làm sao. Nhưng thời đó, internet chưa phổ biến như bây giờ, và cơ hội đi ra thế giới cũng không rộng mở như bây giờ (hay là mình đã có tầm nhìn hạn hẹp lúc đó).

Bây giờ mình cũng yêu đắm say, nhưng yêu với một tâm thức tỉnh táo. Mình đã biết cách yêu, nhưng cũng yêu tự do của mình hơn bao giờ hết.

Chuyến đi sắp tới, mình cố gắng thực hiện một chuyến đi cực kỳ tiết kiệm, bằng cách plan budget và cố gắng gói gọn chi tiêu. Mình chỉ mới cố gắng làm điều này trong chuyến đi vừa qua, thật đáng ngạc nhiên vì mình chưa bao giờ lên ngân sách cụ thể cho những chuyến đi trước đây trong đời mình, mình chỉ biết chi tiêu cho những gì mình thích, cho sự thoải mái và tận hưởng, và mình cũng nhận ra mình đã quá phung phí.

Nhưng bây giờ mình buộc phải thay đổi. Và điều quan trọng là mình vui với sự thay đổi này. Hơn nữa, biết làm sao được khi học phí của Coffee, $15,000/năm là một khoản nặng gánh với mình lúc này khi mình không làm việc. Nhưng mình thoải mái với việc sẽ ngủ hostel, bay máy bay giá rẻ và ăn uống đạm bạc, đơn giản. Mình hạnh phúc vì biết mình sẽ được sống là chính mình.

Mình cũng cảm thấy hạnh phúc trong việc quyết định sẽ đơn giản hoá cuộc sống của mình ở mức tối đa có thể. Mọi nhu cầu vật chất đối với mình trở nên quá lu mờ, không cần thiết và thậm chí là điên rồ. Mình sao thế nhỉ. Mình đã từng sở hữu mọi thứ, có tất cả mọi thứ và bây giờ mình lại muốn quay lại như thời hai mươi, chẳng có gì trong tay. Nhưng bây giờ quan trọng là phải có tiền. Haha, chỉ cần tiền là đủ.


Chiang Mai, June 2016


Trước đây mình thường đem một suitcase cỡ trung cho một chuyến đi trong một tuần. Và mình không hiểu tại sao mình lại có nhu cầu nhiều đồ đạc như vậy cho 6,7 ngày. Bây giờ đi 15 ngày mình không cần phải mua phí cho hành lý mà packing đúng kiểu dân backpacker: vài bộ đồ thật thoải mái, dép kẹp, một đôi giày thể thao, mọi thứ khác cho tắm rửa cũng nhỏ xíu và tối giản. Những thứ quần áo mình thích mặc bây giờ cũng mỏng, nhẹ và đơn giản, thường là một mảnh từ trên xuống dưới nên rất dễ dàng cho việc packing mà không phải bận tâm việc mix and match.

Mình có một tuần -bắt đầu từ ngày mai để đóng gói mọi đồ đạc và chuyển đi. Và lúc này đây mình chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn để mình rời khỏi nơi này. Thật không may vì mọi chuyện không như mình dự định nhưng mình sẽ xếp nó sang một bên để chỉ sống cho tương lai, gạt bỏ mọi ám ảnh buồn đau và bước tiếp. Mình ghét cái bóng ma quá khứ đó quá. Cũng chẳng biết bao giờ mình mới thực sự thoát khỏi nó. Nhưng mình phải mạnh mẽ hơn để đối diện với tất cả. Giống như số phận đã an bài mình phải trải qua tất cả những chuyện này, mình phải trả giá cho những sai lầm, vội vã, sợ hãi và cả ngu ngốc mình đã từng. Cứ xem như mình đã mắc nợ từ kiếp trước, để kiếp này phải trả lại nghiệp báo, không thể khác hơn.

Những ngày đi xa rong ruổi của mình sẽ kéo dài từ cuối tháng Tám qua tháng Chín. Và nếu mọi chuyện suôn sẻ tốt đẹp mình sẽ gặp lại Alex yêu dấu vào cuối tháng Chín cho một chuyến đi khác. Alex muốn được bên cạnh mình vào dịp sinh nhật nhưng chắc là khó có thể thu xếp được công việc để đi sớm hơn. Thương, thương lắm. Người đã vì mình mà thay đổi, mà cố gắng, mạnh mẽ và luôn ngọt ngào.




Mình cũng đã nghĩ đến một chuyến đi kế tiếp nữa vào tháng 11, trước khi mình lên kế hoạch cụ thể và chạy nước rút cho việc trở lại Mỹ, cùng với tất cả các plan tài chính, học hành, thử sức với những công việc mới... Cuộc sống đó sẽ có nhiều thử thách nhưng mình không hề thấy sợ hãi, luôn cảm thấy mình có thể đối đầu với bất cứ việc gì, chỉ cần được sống ở nơi đó, xa rời tất cả những kẻ đã làm trái tim mình tan vỡ.

Và mong sẽ luôn được bình yên bên người mình yêu thương. Đó là nơi mình thuộc về, mãi mãi.





Comments