độc tấu









Thất bại trong công việc - chưa bao giờ làm mình nản lòng.
Chỉ là những đỉnh núi, rơi từ đỉnh này thì lại leo lên đỉnh khác.

Có điều, rơi xuống hay leo lên thì bạn cũng chỉ một mình mà thôi.


Soi bóng đời bằng gương vỡ nát...,  đoạn đường xa ta đã đi qua,
ngày vui tới ta vẫn chờ...


Một ngày bỗng nhiên thấy mờ mịt quá, sống đến hơn nửa đời người mà mình vẫn chưa nhìn thấy được bộ mặt thật của tình yêu. Mình khát khao được trông thấy nó biết bao! Có thể ngày mai mình chết, thì điều mình tiếc nuối duy nhất là chưa nhìn thấy được khuôn mặt thật của tình yêu, tình yêu thiêng liêng, tình yêu đích thực. Có được một tình yêu như vậy, có chết sớm một chút cũng đáng, còn hơn là sống đến già mà vẫn không biết mặt mũi nó thế nào. Dù có tình yêu trong lòng, nở những bông hoa tươi thắm, nhưng nếu không được tưới tắm, có lẽ bạn sẽ héo rũ đến chết mà thôi.

Mình chỉ là một đứa sống theo bản năng, đã thích cái gì thì luôn cố làm bằng được, không hối tiếc. Không bao giờ từ bỏ và không bao giờ hối tiếc. Yêu cũng thế. Đã yêu thì sống chết cũng yêu.

Dù sao, sự thiếu hụt luôn dạy cho mình thêm cứng cáp. Sự mất mát chỉ làm mình cảm thấy cần phải đứng vững hơn. Thử thách cũng là lực hút, đôi khi bị đẩy về phía trước và không có đường lùi. Cho dù thế nào cũng chỉ có một tuổi trẻ, một cuộc đời. Không muốn sau này phải hối tiếc vì đã không cố gắng hết sức mình.

Mình luôn tự nói với chính mình, luôn tự nghĩ trong đầu "I'm fine, nothing, everything is possible!". Mình luôn lặp lại nó mỗi ngày, mỗi buổi sáng, để rồi, có lúc, mình lại muốn hỏi lại một ai đó, người mà mình thật sự tin cậy, thật sự tin tưởng, thật sự yêu thương mình, rằng: mình có ổn không ?


Không có ai ở đó. Giống như lời của bạn vọng vào rừng thẳm, vào vách núi, đáp lại chỉ có tiếng của bạn mà thôi.








Comments