...Không duyên nợ cùng nhau làm sao giữ cho đừng chia ly...
Trăng ơi sao trăng rụng xuống cầu
cho con sông kia ngậm mối sầu
trôi lang thang đến bạc mái đầu
tìm cả đời chẳng thấy trăng đâu ?
...
thôi thôi thì nếu anh hững hờ
đành để tôi mong chờ
bằng trái tim bơ phờ ...
thôi thôi thì lỡ yêu ai rồi
thì suốt trong cuộc đời
yêu một người mà thôi...
- Hoa kia là hoa giả hay hoa thật... hoa giả phải không em?
- Anh biết rồi mà... sao còn hỏi :)
- Hoa giả mà cũng cắm.
- Sao không? Giả mà như thật, khiến cho anh cũng khó phân biệt được. Đó là sự mô phỏng thiên nhiên, nó thật ở chỗ là người ta cố làm cho nó giống như thật.
Khi người ta yêu nhau, chán nhau rồi đối xử tệ chả ra gì với nhau - Em gọi đó là sự mô phỏng tình yêu. Đó không phải là tình yêu.
Mà đôi khi, ta lỡ, hay thử chia tay một người, ta mới biết người đó có yêu ta thật hay không. Ta cũng mới biết ta có đang mô phỏng tình yêu hay không.
Mình hình như đang trở thành một homebody, nghĩa là một người chỉ thích ở nhà.
Bước vào nhà, với không khí yêu tĩnh, đối diện với những tượng Đức Phật ở khắp mọi nơi trong nhà, mình như quên hết những căng thẳng công việc, những xì-trét vì giao thông, những bon chen mệt mỏi bên ngoài. Tâm mình lập tức bình an.
Ngoài công việc và những lúc phải ra phố vì cần thiết, mình chỉ thích về nhà, ở nhà, làm việc, nấu nướng, ăn uống, xem phim, nghe nhạc, đọc sách... nói chung là không thiếu trò để làm ở nhà. Mình chẳng còn thích tụ tập đàn đúm, chẳng còn thích những chốn đông người. Cafe ăn uống với bạn bè cũng hiếm rồi. Có gì thì bạn thân cứ chạy qua nhà, ăn uống nói chuyện thật thoải mái.
Đi đâu cũng thấy nhớ nhà, phồn hoa như Singapore hay huyền bí như Siem Reap cũng không giữ chân mình được lâu. Nhiều khi cảm thấy yêu Sài Gòn quá chừng, mà cũng ghét cái thành phố ô nhiễm, bụi bặm và kẹt xe này. Không hiểu sao mình vẫn cứ gắn bó với nó, ở Bangkok tiện nghi là thế cũng không thấy thân thương như Sài Gòn. Nhưng mình nhớ cái chốn của mình, nơi mình có thể bày biện trang trí tự do theo ý thích, nơi mình tập trung mọi tinh lực để làm việc một cách hiệu quả nhất, nơi mình ngủ ngon nhất, tối tối được ôm con gái thủ thỉ chuyện trò, được cắm những bông hoa mình yêu, được nấu những món mình thèm ăn, cái chốn "thiền tại chỗ" của mình cũng luôn có rượu vang để uống cho nồng nàn cùng vài thứ để nhấm nháp... và buổi chiều, từ trên cao có thể hóng gió ngắm hoàng hôn Sài Gòn rất tuyệt.... nói chung là no place like home.
Có lẽ vì mình đã đi nhiều quá ? đã gặp gỡ đủ loại người... Có một thời tuổi trẻ mình chỉ ham đi và luôn muốn đi...
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi
Ta bỗng thèm góc ấm bỏ cuộc chơi...
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi
Ta bỗng thèm góc ấm bỏ cuộc chơi...
(Độc huyền cầm- Lương Ngọc An)
Thật ra là mình còn muốn đi nhiều nữa, hôm nay đã lọ mọ vào book vé đi Tibet cho mùa hè năm sau.
Mình còn muốn đến Địa Trung Hải, Nam Mỹ, và cả Bắc Âu.
Sài Gòn lại chuẩn bị trang trí đón một mùa Giáng sinh mới... Ngoảnh đi ngoảnh lại mà mình đã "mình ên" 4 cái Xmas rùi. Nhanh nhỉ.
Mình luôn cảm thấy cuộc sống thật ngắn ngủi, nên tận hưởng từng ngày, từng giờ. Không phiền ai, trách ai, giận ai. Phật nói là đã Ngộ. Không lấy hành động hay sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình. Nên mình sống rất thoải mái, mặt mày thường tươi tắn, hay mỉm cười, trêu người khác... khiến nhiều người luôn nghĩ mình hạnh phúc vì có một người đàn ông bên cạnh và hẳn rất cưng chiều mình. (Buồn cười nhỉ ?) Mình cảm thấy khi người ta giận dữ người ta thật xấu xí. Khi người ta cười, tình yêu cuộc sống như bừng nở. Vậy tại sao không sống thật vui vẻ. Mình đã đau khổ quá nhiều và quá đủ, mình chỉ muốn dành trọn những tháng ngày còn lại của cuộc đời cho hai chữ Tình yêu và niềm vui. Tình yêu công việc, Tình yêu dành cho con gái, và tình yêu... trong trái tim.
Vậy nên mình luôn học cách quẳng đi mọi áp lực, mọi lo lắng, mọi phiền muộn. Mình cũng là một kẻ không có bản ngã, không thích tranh dành, không thích chứng minh, không cần tỏ ra mình đúng. Chỉ yêu và sống thực là mình. Mình là con người của tự do, của yêu thương vô điều kiện. Chỉ làm những gì mình thích. Không cần cố gắng làm hài lòng bất cứ ai, chỉ yêu thương là đủ. Nếu là yêu thương, là tự nguyện, không cần đòi hỏi, không cần người phải trả lại.
Khi bạn cười là trong lòng bạn thấy vui, bạn không cần cười để làm hài lòng ai đó.
Trăng ơi sao trăng rụng xuống cầu
cho con sông kia ngậm mối sầu
trôi lang thang đến bạc mái đầu
tìm cả đời chẳng thấy trăng đâu ?
...
đành để tôi mong chờ
bằng trái tim bơ phờ
...
thôi thôi thì lỡ yêu ai rồi
thì suốt trong cuộc đời
mình cứ nuôi mong đợi...
(Ca khúc Bẽ Bàng- Thái Thanh)
(Ca khúc Bẽ Bàng- Thái Thanh)
Chị ơi em đang muốn biết quá :), "không duyên nợ cùng nhau làm sao giữ cho đừng chia ly??", liệu cuộc đời có thể như vậy không. Một người mình yêu rất nhiều và không thể bên nhau, nhưng luôn muốn biết người đó đang sống hạnh phúc và bình an, luôn giành một góc tâm hồn cho người đó.
ReplyDeleteEm giống chị: Mình cũng là một kẻ không có bản ngã, không thích tranh dành, không thích chứng minh, không cần tỏ ra mình đúng. Chỉ yêu và sống thực là mình. Mình là con người của tự do, của yêu thương vô điều kiện. Chỉ làm những gì mình thích. Không cần cố gắng làm hài lòng bất cứ ai, chỉ yêu thương là đủ. Nếu là yêu thương, là tự nguyện, không cần đòi hỏi, không cần người phải trả lại.
ReplyDeletePS: Thực sự thì em chưa thể chê bất cứ bức hình nào mà chị đưa vào các entry C, dù do chị chụp hay do những người khác. Hình của Chị làm e mê tơi. Cám ơn C!
@ Xà bông: :) chị cũng là người mê ảnh, mê chụp và mê xem ảnh của người khác lắm :)
ReplyDelete