Còn không những nụ cười







Chất lượng cuộc sống ở Sài Gòn là số âm. Đôi lúc mình không hiểu tại sao người ta gọi đây là thành phố. Đường phố đầy những ổ voi, đá dăm, khói bụi mù mịt, lô cốt bít bùng chật hẹp, và dòng xe máy xe hơi lũ lượt chen chúc. Đường phố không có không khí, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nghẹt thở vì khói bụi, ô nhiễm, không có nụ cười, không có vỉa hè, chỉ có những chiếc nón bảo hiểm, khẩu trang bịt kín, áo khoác phủ kín lạnh lùng, thỉnh thoảng là những bộ mặt căng thẳng vì nắng nóng, vì kẹt xe, vì phải hung hăng để dành đường đi... Thật kinh khủng. Diện tích cây xanh công viên không hề tăng, trong khi đó các tòa nhà cao tầng thi nhau mọc lên, kéo theo lượng khí thải từ các hệ thống điều hòa nhiệt độ, cộng với lượng khí thải từ động cơ xe máy xe hơi tăng lên mỗi ngày, thành phố nóng như một cái lò bát quái. Còn mưa xuống thì phố ngập như sông... Rồi dây điện dứt, giật điện mà chết. Lãng xẹt không.


Ngày nào mở báo ra cũng thấy tin tai nạn giao thông, mà nổi trội là xe buýt và xe máy. Thật quá nhiều rủi ro khi phải ra đường. Không hiểu sao lại có những tài xế vô nhân tính, không màng đến cả tính mạng người khác. Xu hướng bạo lực tăng lên khi đầy rẫy những vụ giết người cướp của hay giết người chỉ vì cãi nhau. Những con người vô nhân tính, nghĩa là những con vật đang sống trong xã hội loài người. Có cảm giác xã hội Việt Nam đang sắp quay lại thời kỳ mông muội, thời con người cần phải tranh dành miếng ăn của nhau, cần phải giết nhau để cướp miếng ăn. Không phải sao? Thằng nào chết kệ nó, đường là ta phải dành thôi.


Khái niệm thời trang và sắc đẹp không hề có trên đường phố Sài Gòn. Ai cũng như nhau, không thể nào khác. Ở Bangkok hay bất kỳ một thành phố nào khác, người nữ tính xinh tươi có thể diện mọi loại váy áo, trang sức, mũ đẹp, giày đẹp để đi dạo phố, chỉ cần xách một cái túi hay ví cầm tay, bạn có thể tung tăng nhảy lên MRT hay skytrain và lượn. Bạn cũng có thể ngắm nhìn những chàng điển trai trong trang phục lịch lãm đi như trình diễn thời trang trên phố. Mình có cái thú nhét ipod vào tai rồi đi bộ lang thang khắp nơi ở Bangkok, ngắm nhìn trai gái đi dạo, yêu đương, hẹn hò, mua sắm, ngắm nhìn những gì gọi là thời trang, sự gợi cảm của con người và những nụ cười, sự thân thiện và bình an của cuộc sống... tất cả đều trên đường phố.


Sài Gòn không còn mấy những nụ cười. Có chăng chỉ là bạn cười với người bạn gặp ở công sở, ở quán xá mà thôi. Phật gọi đó là nụ cười chấp thủ. Có nghĩa là cười không phải từ trong tâm, mà cười vì quyền lợi, vì mối quan hệ.


Mình nghĩ rằng hiện trạng xã hội này đang sản sinh ra một lớp người mới, bon chen, lạnh lùng đến đáng sợ. Người ta quên mất tình người vì mải chạy theo miếng cơm manh áo. Người ta khó khăn với cả một nụ cười trên môi vì cần phải dành đường mà đi !



Viết cho Sài gòn buổi sáng ngày thứ năm 23/4/2009 sau khi bị xe buýt ép ngã. Sợ xanh mặt.

Comments