trong khi ta về lại nhớ ta đi...







Mình nghĩ, nhất định một ngày nào đó mình lại căng khung vải, lại cầm cọ... nhưng không biết là ngày nào.

Mình hèn nhát.

Mình lười biếng.

Mình nghĩ, (may be) chỉ có thể đối diện với chính mình bằng cây cọ và những mảng màu, mình mới có thể tìm lại chính mình, tìm lại bản năng, ngẫu hứng, phá cách, phóng khoáng, không khuôn khổ, không thước đo, không tính toán, chỉ có suy tưởng, siêu hình và khát khao tự do.

Nhớ quá những phố đêm,
những lời thì thầm,
cảm giác ấm áp thân thương...

Nhớ quá hồng vàng,
nhớ quá tiếng nhạc flamenco, tequila, ánh nhìn không hẹn...
Nhớ quá những ánh đèn lung linh ở những thành phố không phải Sài Gòn...

Đi rồi trở về, lại tìm mình không phải trong gương soi. Lại thấy ngày tháng trong ánh mắt, lại thấy nhọc nhằn mình phải chịu đựng chính mình.

Lại muốn ra đi
Để rồi nhớ nơi muốn quay về.



Lâu lắm rồi không nằm trong vòng tay bình yên, mà ngủ...






Comments