Như chiếc que diêm




Đời anh sớm muộn gì
Đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì ...cũng hấp hối


Buổi sáng thức dậy, thích nhất là không khí yên tĩnh trong lành, uống một tách cafe nóng và nghe một hai bản nhạc trong lúc trang điểm trước khi đi làm. Mọi khi vẫn nghe bài này lúc lái xe, nghe Quang Dũng, Tuấn Ngọc hát trên PBN rồi, nhưng quả thực kết nhất là Bằng Kiều, mà buổi sáng nghe bản nhạc nào cũng thấy hay... Và sáng nay không hiểu sao cứ muốn nghe mãi bài này, và rồi tối nay chép vào ipod...


Thôi cũng đành
một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
Cũng phôi pha
những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ


Thôi cũng đành một kiếp phong ba lệ tình cũng xa
Xuống đời ta những nguôi ngoai rồi người cũng xa
Cũng xa ta, cũng xa ta theo dòng nghiệt ngã mù lòa


Tự hỏi sẽ ở bên nhau được bao lâu, bao giờ sẽ chán nhau, bao giờ sẽ nói lời từ biệt, hay là không bao giờ nói...

Tự hỏi nếu ngày mai mình đi xa khỏi cuộc đời, ai là người sẽ nhớ mình, sẽ khóc, sẽ tiếc thương... ngoài những người thân của mình...


Tự hỏi một kiếp trăm năm chắc gì đã sống được bao nhiêu ngày, mà sao người ta cứ làm tình làm tội nhau, làm khổ nhau, chà đạp nhau, lừa dối nhau, làm đau thương, làm tan nát...




Vì lời em sớm muộn gì cũng một lần gian dối
Tình anh sớm muộn gì cũng đưa vào tăm tối
Đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối
...


Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
Những men nồng tình sâu rã rời


Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần lóe lên
Thắp đời em sáng lung linh, buồn một cõi riêng
Những đêm sâu, những canh thâu
Nghe nước mắt nặng giọt sầu


Nhớ đọc John Gray, nói về chuyện chia tay- chia tay trong yêu thương, thấy chuyện chia tay mà vẫn đẹp quá, lại tiếc, có yêu cũng phải yêu cho đúng người, để khi chia tay cũng mãi mãi là những ký ức đẹp.

Dù sao ta cũng đã hứa với lòng, sẽ mãi yêu người, cho dù rồi người cũng sẽ quên ta...




Thôi cũng đành như kiếp rong rêu một lần hóa thân
Cuốn về phong kín tim ta một đời chói chang
Những đam mê, những ngô nghê
Với tình người nhỡ lời thề

Thôi cũng đành như tấm gương tan mờ phai vết xưa
Xót dùm cho tấm thân ta ngựa bầy đã xa
Những đêm mơ thấy tan hoang
Hương tình vừa chớm muộn màng

Nhạc Từ Công Phụng



Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
Những men nồng tình sâu rã rời





Comments