Em không bao giờ muốn quên anh
Cám ơn người đã đến
đã đánh thức đam mê và tình yêu ngủ quên trong tôi
đã đánh thức đam mê và tình yêu ngủ quên trong tôi
Mỗi tuần, đến một ngày nhất định, em lại mở tờ báo ấy ra, tìm đến đúng trang, để nhìn thấy tên anh hiện ra, thân thương vô cùng... cái tên em còn muốn gọi mãi đến ngàn lần chưa thỏa...
Em dành cho mình một khoảng thời gian, không làm gì cả, chỉ để đọc bài của anh, biết rằng anh trau chuốt từng câu chữ ở đó, biết rằng anh vất vả từng đêm khuya ở đó, biết rằng anh gõ từng phím chữ mệt nhọc ở đó... Em chỉ dành thời gian đó để nhớ anh, để nghĩ về anh...
Như là em đã gặp anh.
Em chỉ còn biết gặp anh bằng cách đó.
Từng ngày trôi qua em chịu đựng chính mình, với nỗi nhớ anh dày vò cào xé trong tim. Tình yêu, phải chăng là như thế. Có lúc, em ước gì đó chỉ là mình ảo tưởng, đó là mình ham vui, đó là mình đói khát...
Không.
Em yêu anh đủ để có thể làm bất cứ việc gì, vì anh.
Em yêu anh đủ để sống xa anh.
Em yêu anh đủ để tôn trọng những gì anh muốn.
Có những khi lái xe, chỉ một mình, em khóc, mà không hiểu sao mình lại có thể nhớ anh nhiều đến thế sau những gì đã qua...
Có lúc, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, những gì mình đã chịu đựng, vẫn không tin nổi, vẫn không hiểu sao mình đã có thể vượt qua.
Khi tình yêu ngự trị, bản ngã dường như biến mất.
Phải chăng, tình yêu luôn hạnh phúc khi có người chấp nhận nó, ngoài ra, nó không cần đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Em lên kế hoạch cho cuộc sống, cho công việc, em lên mục tiêu mỗi ngày cho mình, em mua hàng chồng sách, em buộc mình phải làm những việc lâu nay chưa chịu làm... lịch của em kín mít đến không thở nổi... hòng để lấp đi khoảng trống không anh.
Mà, em đã bao giờ thực sự có anh chưa ?
Mỗi ngày qua đi, em lại tưởng mình đang leo núi, mà không biết mình đã đến đoạn nào, liệu là có tự thiên táng mình hay không. Hay rồi sẽ rơi, rơi mãi...
Mỗi ngày trở về nhà sau những giờ mệt nhọc, đứng dưới vòi hoa sen, để nước mắt mình lẫn trong làn nước ấm, nghe ngực mình đau nhói, nghẹn ngào, em lại biết rằng em yêu anh nhiều biết bao nhiêu. Và cho dù em có đau đến vạn lần, cảm thấy mình bị tổn thương đến triệu lần, em cũng không muốn mất đi tình cảm của chúng ta, em cũng không muốn quên anh.
Em nhớ nụ cười của anh, ánh mắt của anh vô cùng.
Em chỉ muốn giữ mãi hình ảnh anh nồng nàn, sâu lắng trong tim em.
Cho dù không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn quên anh.
Vì em biết rằng em sẽ chẳng bao giờ có thể quên anh.
Em lên kế hoạch cho cuộc sống, cho công việc, em lên mục tiêu mỗi ngày cho mình, em mua hàng chồng sách, em buộc mình phải làm những việc lâu nay chưa chịu làm... lịch của em kín mít đến không thở nổi... hòng để lấp đi khoảng trống không anh.
Mà, em đã bao giờ thực sự có anh chưa ?
Mỗi ngày qua đi, em lại tưởng mình đang leo núi, mà không biết mình đã đến đoạn nào, liệu là có tự thiên táng mình hay không. Hay rồi sẽ rơi, rơi mãi...
Mỗi ngày trở về nhà sau những giờ mệt nhọc, đứng dưới vòi hoa sen, để nước mắt mình lẫn trong làn nước ấm, nghe ngực mình đau nhói, nghẹn ngào, em lại biết rằng em yêu anh nhiều biết bao nhiêu. Và cho dù em có đau đến vạn lần, cảm thấy mình bị tổn thương đến triệu lần, em cũng không muốn mất đi tình cảm của chúng ta, em cũng không muốn quên anh.
Em nhớ nụ cười của anh, ánh mắt của anh vô cùng.
Em chỉ muốn giữ mãi hình ảnh anh nồng nàn, sâu lắng trong tim em.
Cho dù không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn quên anh.
Vì em biết rằng em sẽ chẳng bao giờ có thể quên anh.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥