giữa chúng mình còn một cuộc tình
Mình xa nhau mà lòng vẫn nhớ
Ngày xa xưa tình mình như mơ...
Cũng gần một tuần rồi, vẫn chưa hết chao đảo. Vẫn nghĩ rằng rồi sẽ gặp, rồi sẽ "gặp lại". Những chuyện ngày xưa lại cứ ẩn hiện, thỉnh thoảng lại làm mình nhói lòng. Cũng không ngờ vẫn có thể nói chuyện với nhau như hai người bạn thân lâu ngày gặp mặt, và cái ôm như không muốn rời. Mà anh làm mình bất ngờ vì mình chỉ định bắt tay thôi nhưng anh đã ôm lấy mình, gọi tên mình, cũng như mình đã gọi tên anh. Vẫn gọi tên nhau và cười. Vẫn đôi chút bàng hoàng chưa tin đó là sự thật, rằng rồi sẽ gặp nhau trong một ngày nắng đẹp ở nơi này. Cả hai, có thể nói đều có chút shock nhẹ. Mình vừa mong giữ tình bạn này, vì mình trân quý con người đó, vừa sợ, vì mình quá mong manh.
Cuộc tình đó ngắn ngủi. Đó là một cuộc tình chẳng dài lâu, và mình chưa bao giờ viết nhiều về cuộc tình này. Vết thương quá lớn nên mình chỉ muốn quên đi. Nhưng có lẽ suốt đời này mình sẽ không bao giờ quên được. Trong mắt mình đó có lẽ là người đàn ông đẹp trai nhất trong đời mà mình từng yêu, từng thương nhớ. Pha trong người hai dòng máu Ý - Mexico, anh đẹp trai, thanh nhã mà gợi cảm vô cùng. Nhưng, anh mãi chỉ là giấc mơ rồi. Biết làm sao. Khi anh nhìn mình và hai mắt nhìn nhau lâu lâu, mình biết rằng - nhắc mình nhớ sự mê đắm là đã từng có, và hình như nó vẫn còn đó, hoặc vì nó chưa bao giờ được thỏa mãn, vì thời gian, vì xa cách. Đã có lúc mình tránh ánh mắt anh. Mình bối rối. Rồi mình biết có thể là nguy hiểm, nếu mình yếu lòng. Mình nhất định phải mạnh mẽ. Nhất định phải vượt qua.
Mình cũng định để những cảm xúc này trôi đi, nhưng không hiểu sao mình thấy nó đẹp quá. Đó thực sự là sự rung động trong sáng nhất mà mình có, như mối tình đầu. Có những điều khó có thể giải thích, chỉ có thể tin đó là định mệnh.
Trong sâu thẳm lòng mình, mình tự nói rằng người đàn ông ấy không phải là dành cho mình, mãi mãi không thuộc về mình, mà mãi vẫn không quên được anh. Anh nói, mãi mãi là bạn. Anh sẽ mãi mãi là bạn của em mà làm mình đau lòng. Cả hai, vừa muốn quan tâm nhau, vừa không muốn biết quá nhiều về cuộc sống của người kia. Mà có lẽ, thời gian đâu có đủ để nói hết mọi chuyện ?
Cũng như, thời gian không bao giờ có cho cuộc tình ấy đi xa hơn. Thời gian-khoảng cách là cơn gió lớn, rất lớn mà tình cảm chớm nở như ngọn nến mong manh. Mình không trách anh, thật lòng chưa bao giờ trách, vì mình hiểu con người, mình hiểu đàn ông, và vì mình yêu anh, có lẽ hơn rất nhiều những kỷ niệm mà cả hai từng có.
Tụi mình đã nói chuyện rất vui, tự nhiên như xưa ấy. Anh vẫn gọi "sweetheart" hay "babe" ngọt lịm như ngày nào. Mình nghe vẫn thấy chút ân cần như chưa từng xa nhau. Anh vẫn nói em là đặc biệt, và mình vẫn tin như xưa, lạ lùng chưa.
Mình xa nhau mà lòng cứ ngỡ
Chuyện chia tay tựa một cơn mơ...
....
....
....
Còn mình ở đây, với hiện thực này. Ôm ấp trái tim quả cảm, ham khám phá và phiêu lưu, mình có gì để mà sợ chứ ?
Los Altos sunshiny day
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥