mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát bên kia trời...



Khoảnh khắc mà bạn chấp nhận cái bình thường là lúc bạn "khác thường" nhất. Khoảnh khắc mà bạn chấp nhận hạn chế của mình là tia sáng đầu tiên rọi vào cuộc sống của bạn. (Osho)


Sáng nay thức giấc không hiểu sao mình thấy cuộc đời của mình đang tù đọng quá. Mình cứ tưởng mình đang làm những gì mình thích nhưng thực sự không phải vậy. Tất cả những gì mình muốn vẫn còn đang quá xa vời. Thỉnh thoảng mình lại cảm thấy rất bức bối, và tất cả những gì mình có thể làm là tự nhủ với bản thân hãy kiên nhẫn và kiên nhẫn, thư giãn và thư giãn. 


Mình lại thèm được chạy hết tốc lực, tiêu thụ hết năng lượng mà mình có, bận rộn đến kiệt sức, đến quên hết bản thân rồi thôi. Mà có lẽ chiều nay mình nên đi chạy ngoài trời hơn là đi dạo đến gym như đã định. Cũng lạ là tuy không làm việc căng thẳng hay luyện tập mệt nhưng mình luôn ngủ rất ngon, có lẽ vì thanh thản. Tuy đầu hôm tuy có thao thức nhưng sau đó mình thường ngủ say giấc nồng. Những giấc ngủ ngon nhất mà mình chưa từng có.  



Hôm nay trời lạnh,  mua mấy cái váy đầm style Cinderella vẫn chưa có dịp mặc. Thèm mặc váy mang sandal, đi chơi Monterey hay Napa, chắc là mùa xuân này hoa nở đẹp lắm ?

Nếu bạn đang cố tìm hạnh phúc, bạn sẽ không bao giờ đạt được. Hạnh phúc là điều gì đó đang-thực -hiện, nó không phải là kết quả của một sự theo đuổi nào cả. (Osho)

Vậy cho nên hạnh phúc là khi mình ngồi đây, với tách trà nóng và cuốn sách cầm tay, trong khi ngoài kia trời lạnh và biết bao nhiêu người đang phải làm việc đấu tranh cực nhọc để có miếng ăn hàng ngày...

Nhưng có ai biết một kẻ đang không được làm việc cũng thấy như mình đang chết ?









Comments

  1. Rồi sẽ đến một lúc duyên tự chín. Nghỉ ngơi chính là để bắt đầu.
    Rất vui khi thấy chị bình yên ở một đất nước khác.

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,