i'm just a hungry person
I'm just a hungry person. Hungry for new place to see, new food to enjoy, new hangover to forget, new friend to make and new love to keep in my heart forever!
This planet is too big and life's so short to spend it all at the same place!
This planet is too big and life's so short to spend it all at the same place!
Hôm nay mình thấy nhớ Los Angeles, dù chỉ có gần một tuần ngắn ngủi ở đó. Nhớ cái góc đầy nắng trong Starbucks, chỗ mình đã ngồi đó gần cả một buổi chiều nhìn ra Đại lộ Danh vọng (Hollywood Walk of Fame), nơi mình tình cờ gặp một anh bạn trẻ đồng hương dễ mến là sinh viên học ở Pháp đang qua Mỹ chơi theo chương trình giao lưu giữa các trường Đại học và hai chị em đã nói chuyện rất vui. Mình kể về nước Mỹ và những điều mình trải nghiệm vì những câu hỏi ham hiểu biết của anh bạn trẻ, mà thầm ước Coffee của mình ở độ tuổi hai mươi cũng tung tăng khắp thế giới một mình như vậy, gặp nhiều người và ham học hỏi như vậy.
Cũng nơi đó, mình đã gặp một anh đạo diễn âm nhạc khá nổi tiếng chủ động làm quen với mình mà sau này trở thành bạn bè, khi người đàn ông này xếp cùng hàng chờ mua đồ uống trong Starbucks, anh ta đã nhìn mình và thốt lên "You look amazing !", mình mỉm cười say "Thank you" và câu chuyện bắt đầu từ đó. Nước Mỹ là vậy, đi đâu mình cũng có thể có bạn và dễ dàng kết bạn, đi đâu mình cũng có thể vui, giống như con cá được trở lại đại dương, được trở lại vùng biển quen thuộc của nó.
Hôm qua chat với bạn hiền một chút mà mình muốn rơi nước mắt. Chỉ có nó là hiểu mình nhất, hiểu mình thiếu chút nữa thôi là đến từng chân tơ kẽ tóc, hiểu rằng mình đang phải đấu tranh với bản thân nhiều như thế nào, hiểu những nỗi đau mà mình phải chịu đựng. Nó từng nói mình tuy sắc sảo vậy nhưng lại quá hiền. Cũng nó là lo cho mình nhất, lo đúng kiểu bạn thân. Nhiều khi mình thấy mình thật may mắn khi có nó làm bạn trong cuộc đời này. Những ngày ấy nếu không có nó, mình cũng không biết mình sẽ ra sao nữa. Có lúc mình nhớ nó muốn khóc, mà cũng chẳng nói gì. Chỉ biết khi mình cần là nó luôn ở đó, dù trái múi giờ, dù nó bận rộn...
Chưa bao giờ trong đời mình có cảm giác này. Một nội tâm thôi thúc giằng xé giữa đi và ở. Có những lúc chỉ muốn đứng dậy, sắp xếp đời mình gọn trong mấy cái vali rồi lên đường. Thấy mình cũng chẳng cần gì nhiều. Rất nhiều thứ để lại Mỹ mà nghĩ lại thì thực sự mình cũng đâu cần dùng đến. Mới thấy thói ham mua sắm vô độ, ham hố đồ đạc mà rồi có dùng được bao nhiêu. Nhiều món quần áo không biết bao giờ mới mặc tới và mình hầu như không đeo trang sức khi về đây ngoài đồng hồ ! Không có một chút hứng thú! Về phục trang mà nói thì mình luôn "keep it simple but not out of style". Nói chung càng già lại càng đơn giản. Không thích se sua đua đòi. Mà mình nhìn ai cũng nhìn vào mắt, vào thần thái nét mặt cử chỉ dáng điệu và phong cách tổng thể chứ không nhìn vào quần áo trang sức. Nên tất nhiên là mình chẳng chú trọng mí thứ mà người đời cứ thích khoe ra.
Tuần trước mình bịnh, nằm đuối như con cá chuối không có nước trên giường mất mấy ngày, mà vẫn cố gượng dậy làm việc và chăm sóc con gái. Đầu chao chao, ôm mớ hồ sơ gọi điện thoại, nghe điện thoại, gắng nói gắng cười... rồi thấy mấy tin nhắn của người ở California thì tủi thân quá chừng, sao thấy mình gì mà cô đơn khủng khiếp vậy, cảm giác mình không thuộc về nơi này như một sự hiển nhiên. Sau đó nói chuyện với Big, nghe anh an ủi là mình bật khóc không giấu diếm. Mình thấy mình mong manh, yếu đuối, nhưng lại có một lòng tự tôn quá lớn để không muốn phụ thuộc vào ai. Nghĩ đến một ngày mình quay lại nơi đó, đứng trong căn bếp ấm cúng, để Big rót cho mình một ly Zinfandel, để Big hôn một nụ hôn dài đầy đam mê ngây ngất, rồi có thể sẽ gật đầu đồng ý làm nữ chủ nhân của ngôi nhà đó. Nghĩ đến đó rồi tự cười chính mình. Nụ hôn của Big rất tuyệt, amazing, rất đam mê. Nhưng vậy liệu có đủ cho mình không, cho cả cuộc đời dài phía trước ? Big còn nói Big nằm mơ thấy mình, nhưng mơ sao thì Big không nói.
Có lúc mình nghĩ, hay là cứ học cách yêu lại từ đầu, gạt bỏ hết những ám ảnh xưa cũ, quên hết những đau thương, thử yêu lại một lần, không suy nghĩ, không cân nhắc, yêu vô điều kiện, như tuổi hai mươi, như lần đầu tiên yêu, sao mà trong sáng quá. Nếu đã không còn tin vào tình yêu của người đàn ông, sao có thể còn hy vọng mà bước tiếp vào ái tình ? Suy cho cùng, đó chính là nỗi sợ hãi bị tổn thương, là sự hèn nhát. Mất lòng tin làm cho người ta yếu đuối, sợ hãi và thu mình. Mình đang đứng ở ranh giới đó, đúng vậy chăng ? Khi cảm nhận sự cô đơn sâu thẳm của chính mình nhưng cũng đồng thời cảm nhận mình muốn yêu ai đó thật nhiều, yêu bằng cả trái tim mà không cần biết ngày mai.
Mà, thật ra mình cũng cần chàng chứ, người đang thổi ngọn lửa đam mê trong lòng mình bùng cháy, giữ cho trái tim mình không bị nguội lạnh, nên mình không thể quay lưng với chàng được. Biệt danh của chàng chính là "người tình sa mạc", Mr. Art, người tình Dubai đến từ Anh quốc. Cả hai vẫn bị ám ảnh nhau suốt hơn một năm trời, mình đã đi nửa vòng trái đất, gặp gỡ bao nhiêu người, vẫn chưa bao giờ quên cái nhìn sâu thăm thẳm của chàng như bị mình thôi miên. Nói chuyện mới biết, cả hai đã đọc vị được nhau, nhưng vì điều gì không biết mà cả hai đã đều quá e ngại ? Khi chàng hỏi: "Don't you think we've wasted time enough babe?" thì mình thấy buồn cười. Cũng như "everything happen for a reason"... Nếu ngày ấy vội vã, biết bây giờ có còn nhớ đến nhau ?
Yes, life's so short to drink bad wine babe. Like the fine wine, it just gets more awesome with age.
Tình như rượu nồng, ngon hơn khi được lưu giữ lâu hơn.
Thật ra thì "play girl" hay "hungry person" và ngay cả đoạn kết của entry này cũng vẫn là ngổn ngang mâu thuẫn. Tớ chỉ có thể phát biểu từ góc nhìn của một người ngoài sau khi đọc một số post gần đây của bạn/ chị Mèo:
ReplyDelete1. Mèo thích nước Mỹ và nghĩ mình hợp với cuộc sống / văn hoá ở đó, và long term goal là sống ở Mỹ. Nhưng tình yêu/ romance với ai đó ở Mỹ chưa đủ mạnh để đi tới quyết định dứt khoát. ( và đó là đieu hiển nhiên, khó có thể chăc chắn về đam mê và hạnh phúc )
2. Potential match với Mr. Art. Rất nhiều đam mê, muốn bước tới nhưng lại sợ a/ tổn thương, đổ vỡ ,b/ ảnh hưởng và mâu thuẫn với mục tiêu lâu dài là sống ở Mỹ.
Dạo vừa rồi tớ nghĩ Mèo chắc đang du dương với Mr.Art ở Bali rồi ha ha... Ai ngờ nàng vẫn đang phân vân cân nhắc.
Theo tớ thì cái gì mang tính potential thì ta phải đi tới cùng để xem nó ra sao. Nếu nó thăng hoa và bền vững, thì quá tuyệt vời! Nếu nó tan vỡ, thì đó cũng là cuộc đời phải thế. Nếu tan vỡ, hãy xem như đó là một chuyện tình đẹp nhưng khồng dài lâu.
Cái mâu thuẫn ở đây, ngoài những gì mang tính địa lý và vật lý ( physical attraction, chemistry), còn có thể vì Mèo luôn có xu hướng đặt ra những dự định mang tính long term, ngay cả khi chuyện chưa bắt đầu. Có thể nhận định của tớ là chủ quan. Nhưng nếu thấy có cảm xúc với Mr. Art, thì hãy tận hưởng, nếu không đạt tới đích lâu dài thì đó cũng sẽ là hot romance, đâu có gì sai.
Mục tiêu dài hạn thì sẽ luôn vẫn còn đó .
Mèo hãy bỏ qua nếu tớ quá chủ quan và straighfoward, vì thật ra tớ cũng không hề biết cụ thể cái gì cả. Tớ chỉ thấy có rất nhiều mâu thuẫn cần giải quyết từng bươc một.
Life is short. Enjoy it ;-)
Thân mến
Bạn phân tích rất hay và rất chính xác những gì tớ nghĩ. :))
DeleteBản thân tớ cũng tự thấy mình mâu thuẫn. Vừa mong muốn tình yêu bền vững nhưng lại vừa sợ bị phụ thuộc, bị mất tự do, hay cũng có thể vì tớ chưa gặp đúng người mà mình thấy oh mình dừng được rồi, người này là đủ cho mình, mình không cần gì nữa. :))
Thật ra thì tụi tớ đang nhấm nháp cảm xúc là chính vì đang ở xa nhau, (và có nhiều plan đề được gần nhau tạm thời:)) haha). Nhưng cũng chính khoảng cách địa lý không có ý nghĩa gì trong chuyện này làm tớ thấy thú vị. Tớ đang tận hưởng nhưng không vội vàng. :) Mr. Art là người ham phiêu lưu, sợ sự ràng buộc, là người có trách nhiệm với việc mình làm nên cũng rất cân nhắc, nhưng không chối bỏ được sự đam mê và bị cuốn hút lẫn nhau này. Tụi tớ khá giống nhau. :)
Yeah, life's so short. Enjoy today! Thank you and you too ! ^^
Đọc mà muốn khóc... Có đôi lúc cảm xúc như những lúc ốm và cô đơn.
ReplyDeleteÁo đầm kẻ chị mặc đẹp quá, nhìn tươi sáng...
Vui lên chị nhé, để tiếp tục những con đường.
Cảm ơn em nhé. Chị luôn vui là chính mà, buồn chỉ là cho cuộc đời thêm thi vị thôi. :)
DeleteEm cũng vậy nhé !