viết cho ngày không yêu


The older you get, the more you realise that it isn't about the material thing, or pride or ego. 
It's about our heart and who they beat for. 
(Richard Gere)

Tuần này mình thực sự quá bận rộn nhưng lại thấy sung sức quá, muốn làm nhiều việc quá. Nhưng thời gian thì luôn luôn có hạn.

Mr. Silly nhắn cho mình là anh phải bay về Ấn Độ thăm mẹ bịnh trong hai tuần, và không biết có keep in touch được với mình trên Viber hay không. Silly quả đúng là silly ý, hơi nghiêm trọng mọi chuyện nhưng mà dễ thương. Tụi mình giống nhau là đều thích những chuyến roadtrip qua các miền thiên nhiên tươi đẹp của nước Mỹ, tụi mình trân trọng từng khoảnh khắc được giao tiếp với thiên nhiên. Mình đang định lần tới nếu O không chịu đi Santa Rosa thăm mí wineneries và taste rượu với mình thì mình sẽ rủ Silly đi, dù Silly chả biết gì về rượu vang cả. Nhưng chai rượu đầu tiên cũng là món quà gặp mặt mà Silly mua cho mình lại là một chai Zinfandel khá ngon, cùng với bánh cheese cake to đùng - món ưa thích của mình. Nghĩ lại thấy Silly quả thật rất chu đáo với mình và Coffee, theo cách của anh, tuy lối sống của anh có phần cẩu thả và tuỳ tiện, so với mình quá cẩn thận và sạch sẽ, ngăn nắp và tề chỉnh. Nhiều lúc mình cười ha hả không tin được rằng Silly đã ở Mỹ 13 năm, thật, mình vẫn không tin nổi và trêu (tease) Silly nhiều lần vì sự trong sáng và ngây thơ của anh. Vì vậy nên mình ngầm đặt biệt danh cho anh là Silly, và thỉnh thoảng gọi anh Silly boy, thì Silly lại cười hề hề rất vui vẻ, cũng như niềm vui làm bạn và nói chuyện cùng nhau.


Tahoe lake, nơi mình mong ước được đến và Mr. Silly đã 
không ngần ngại lái xe 6 tiếng chở mình đi.


Sự thật là mình rất thích... tán tỉnh đàn ông nói riêng và mọi người nói chung, tất nhiên là chỉ những đàn ông mình thích hoặc hơi thích. Vì tính mình cứ thích nói những lời ngọt ngào, nhìn ra ưu điểm của người khác, nhất là đàn ông đẹp trai, sexy, manly là mình ưu ái lắm :D, dù có nhìn thấy khuyết điểm đi chăng nữa thì mình cũng cứ lờ tịt đi, chỉ khen thôi, chỉ thích nói cho hay thôi, cho người ta vui thôi, chứ cũng không nhằm mục đích gì cả. Đến đoạn này thì mình giống Mỹ, chỉ thích khen :). Kể cả khi xung đột hoặc cảm thấy họ hơi đi quá giới hạn của mình thì mình cũng cứ tỉnh bơ cười: "Ok babe you're fucking awesome !". Nhưng mình chân thành, vì mình không suy nghĩ tiêu cực, không khắc nghiệt hay ganh đua với người, mình bỏ qua cái không hay và chỉ nhìn vào mặt tích cực của vấn đề, và tuyệt đối không phê phán đánh giá trực tiếp, nếu có chỉ trong suy nghĩ của mình hoặc chân thành góp ý sau đó. Rồi có những người họ tự nhận ra họ cũng quá đáng, hoặc kỳ cục hoặc thô lỗ quá :)), nên họ lại cố gắng đối xử tử tế với mình hơn, trân trọng mình hơn.

Mình chỉ có thể nhận ra và vui sướng thanh thản với bản thân mỗi ngày rằng oh yeah mình quá tốt, và không có gì có thể thay đổi được điều này! Và điều này thuộc về tính cách, dù có bị cuộc đời vùi dập thế nào thì cô ấy -Virgo vẫn nhất định trong sáng và vui vẻ :)).




Cũng có lẽ vì vậy mà Mr. Art, có vẻ như một tay chơi hết thời đang và sẽ không quên được mình, vì mình ngọt ngào, nhưng lại khá thờ ơ. Mình thẳng thắn, nhưng lại rất tình cảm. Sh là người khó nắm bắt, giấu cái tôi rất kỹ sau những câu nói đùa. Nhưng mình đọc được hết. Không hiểu sao mình lại nghĩ nếu anh chàng đã rơi vào lưới tình sẽ làm những chuyện rất cảm động, khác hẳn với tính cách anh chàng đang thể hiện bây giờ, thỉnh thoảng bất cần, lạnh lùng, rồi lại xoắn xuýt như chẳng có gì xảy ra. Cứ như trẻ con, muốn có món đồ chơi mình thích nhưng lại không biết cách chơi, vận hành món đồ chơi đó :))

Mấy hôm trước xem THE BEST OF ME, lại một phim mới được chuyển thể từ truyện của ông vua tiểu thuyết chuyện tình lãng mạn Nicholas Sparks, mình đã khóc, một lần nữa khóc cho tình yêu, tình yêu đẹp đến như không thật đó. Và mình nhận ra mình không hề thay đổi, mình vẫn tin có tình yêu như vậy tồn tại trên đời, chứ không chỉ có trong phim ảnh và tiểu thuyết. Tình yêu mà trong đó, hai người yêu nhau luôn luôn cảm thấy thuộc về nhau, không nghi ngờ, không ghen tuông, không giả vờ, không trách móc, không trì hoãn. Họ hiểu nhau, tôn trọng nhau với một niềm tin minh liệt vào chính mình và người mình yêu. Họ làm cho nhau hoàn hảo và hoàn thiện nhau bằng cách yêu nhau vô điều kiện, và mỗi người đều nghĩ rằng đối phương chính là phần tốt nhất của họ - mà họ may mắn có được - the best of me. Họ cảm nhận một cách sâu sắc rằng họ thật may mắn vì yêu và được yêu, nên họ không bỏ lỡ phút giây nào bên nhau. Họ hành động cho người mình yêu, cho tình yêu với mong muốn rằng đó là điều tốt đẹp nhất mà mình có thể làm cho người mình yêu luôn hạnh phúc. Oai, sến quá rồi, dừng lại thôi :)) 

Thật ra mình đã thay đổi, mình chả yêu ai sống chết được nữa. Mình chỉ cần vui, mình cũng sợ quá rồi sự ràng buộc và mất tự do. Mình chỉ muốn làm những gì mình thích. Yêu một ai đó đồng nghĩa với hy sinh một cách vô thức, hay tóm lại là khờ dại dâng hiến và cũng mong người ta làm vậy với mình, nếu người ta không làm như mình muốn thì mình đau, mình khổ ! Đúng là lẩn quẩn. Học cách yêu như Osho nói khó lắm thay !



Nên tạm thời mình sẽ đứng ngoài lưới tình, mình chỉ... chơi thôi :D. Hy vọng mình bảo toàn trái tim đã quá nhiều thương tích :))





Comments