sa mạc tình yêu


Mặc dù đêm qua nói chuyện đến hơn 1h sáng và 2h sáng mình mới ngủ nhưng sáng nay mình vẫn thức rất sớm. Hơi mệt và sụt sịt vì dị ứng thời tiết nhưng hồn nhẹ tênh, mình thấy thư thái dễ chịu. Ngồi thiền, pha cafe, viết một chút và nghe "Để nhớ một thời ta đã yêu".

Chuyện tình cảm đôi khi cũng như một canh bạc, chẳng biết được mất thắng thua lúc nào, cho nên nhất định cũng không phải cần chơi hết vốn liếng mà mình có. Đặt hết lòng tin và một người nào đó cũng giống như một canh bạc, dù sao bạn cũng đã chơi hết lòng. Thắng thua cũng không quan trọng lắm, vì đương nhiên là bạn phải trả giá cho những gì mình học được, nó giúp bạn trưởng thành. Chỉ có hên xui, đôi khi, vâng đôi khi thôi, bạn gặp phải những kẻ quá đê tiện.

Nghĩ lại những người tình đã đi qua đời như những dòng sông nhỏ, kể cả người đã lấy làm chồng, mình tuyệt đối không hề thấy tiếc nuối gì cả. Không một chút nào cả! Mình không có tâm trạng nhớ nhung tình cũ, nhưng vẫn thấy bài hát ấy quá đỗi ngọt ngào. Rồi mình ước giá như khi chia tay, người đàn ông để lại cho người phụ nữ mình đã từng yêu, từng đầu ấp tay gối lẫn thề thốt một chút tiếc nuối, một chút trân trọng thì đời sẽ dễ thương biết bao ! Cuộc đời vì thế cũng đỡ phũ phàng bạc bẽo hơn rất nhiều. Mới hay, họ không hề yêu bạn, vì cho dù là đã từng yêu cũng sẽ rất trân trọng khi chia xa, đó mới đích thực là yêu.

Có lẽ, chỉ có Sylvain mới cho mình một chút cảm giác ngọt ngào đó, dù sao tụi mình cũng có nụ hôn chia tay. Mà cũng vì anh muốn quay lại sau nhiều tháng đã làm lòng mình nguội lạnh nên anh luôn trân trọng mình. Đến với nhau cũng rất đẹp mà chia tay cũng đẹp, nồng nàn say mê tưởng như đã đến được bến bờ của yêu thương đích thực, để đến khi phải rời xa anh mình thấy giống như mất một phần thân thể, mất thực sự và mãi mãi... Nhưng cuối cùng, mình vẫn không tiếc nuối. Vì về bản chất, mình không phải là một kẻ thích nói lời hối tiếc. Mình phải trả giá để bước tiếp vào tương lai, không vì chuyện tình cảm mà khiến mình chậm lại, quên đi những gì mình muốn, tuyệt đối không vì một người đàn ông nào đó mà quên đi bản thân mình, như mình đã điên rồ lúc tuổi hai mươi.

Mình không đánh mất niềm tin vào tình yêu đích thực, nhưng mình cũng chấp nhận rằng chuyện này có thể sẽ không xảy ra với mình, một kẻ quá cầu toàn trong tình yêu. Mình rốt cuộc không thể nào là một playgirl, và không thể nào làm được giống như Samantha trong Sex And The City, thảy đàn ông qua tay như đồ chơi, hoặc là mình chưa đủ trải nghiệm tới lúc đó :)).




Thôi nghe Sa Mạc Tình Yêu, check mail rồi đi :) 
Một ngày mới âm u, nhưng em vẫn giang tay chào đón.

Người tình sa mạc trong mơ đầy tiềm năng của em, anh đang làm gì? :)))





Comments

  1. Hèn chi chị kêu em là đọc bài này, hay, đúng và thực tế. Đúng với những gì em đang gặp. Cám ơn chị yêu quý, người đi trước em một đoạn dài, và là người dẫn đường tuyệt vời.

    ReplyDelete
    Replies
    1. :)) đã bảo rồi, đời còn nhiều đàn ông thú vị cho em khám và phá lắm, đừng dại gì buộc mình vào một ai đó quá sớm, nha em :)))) hahaha

      Delete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,