một xã hội không bình thường
"Trung Quốc có thể là quốc gia của tổ tiên tôi, nhưng tôi là một con người của tự do, sẽ tự do chọn nơi làm nhà của mình" - (Lý Gia Thành)
Mình đã không có một Giáng sinh an lành.
Việc đi bộ trên vỉa hè, bị hai tên cướp bịt mặt chạy xe máy giật mất bịch đồ (bao gồm rất nhiều quà Giáng sinh mua cho người thân và bạn bè, cũng như bóp tiền và điện thoại tiện tay mình để luôn trong đó) chỉ trong tích tắc làm mình shock, và càng thêm bất mãn với những người lãnh đạo đất nước này -thành phố này, chế độ này và cả xã hội này.
Một xã hội không bình thường.
Chúng ta đang cố tỏ ra bình thường nhưng không, không phải vậy.
Mình cũng cố gắng tỏ ra lạc quan nhưng mình không thể. Mình không còn cảm giác an toàn khi ra đường, đầu tiên là tai nạn giao thông, và bây giờ là cảm giác sợ bị cướp giật nếu mình cầm bất cứ vật gì trong tay.
Chúng ta đang cố tỏ ra bình thường nhưng không, không phải vậy.
Mình cũng cố gắng tỏ ra lạc quan nhưng mình không thể. Mình không còn cảm giác an toàn khi ra đường, đầu tiên là tai nạn giao thông, và bây giờ là cảm giác sợ bị cướp giật nếu mình cầm bất cứ vật gì trong tay.
Bạn bè gọi điện hỏi thăm, ai cũng có chung một cảm giác sợ hãi đó. Cảm giác ngại ra đường -mặc dù không còn sự lựa chọn nào khác, sợ tai nạn giao thông, cướp giật, và còn sợ cả người lạ tiếp cận. Chúng ta không còn là những con người, đừng nói là con người văn minh, chúng ta không thể cười chào hỏi nhau tự nhiên, chúng ta giữ những bộ mặt lạnh lùng cảnh giác đầy nghi kỵ. Chúng ta cũng không sẵn sàng giúp đỡ người khác gặp tai nạn hoặc rủi ro, vì dễ bị vạ lây, phiền hà và rắc rối, nhưng đáng sợ hơn cả, chúng ta có thể bị sập bẫy lừa đảo.
Một xã hội không bình thường.
Bình thường sao được khi bạn không thể bình yên đi trên vỉa hè.
Bình thường sao được khi trộm cắp, lừa đảo, cướp giật, tội phạm đa dạng như rươi khắp mọi nơi, con người trở nên tàn độc sẵn sàng ra tay với đồng loại vì miếng cơm manh áo. Một xã hội mà mỗi ngày đều có thể chứng kiến rất nhiều vụ cướp giật và tai nạn giao thông, người chết vì bị cướp cũng không ít, thì hỏi những người lãnh đạo đang làm gì ? Họ đang ngủ mơ chăng?
Bình thường sao được khi bạn không thể bình yên đi trên vỉa hè.
Bình thường sao được khi trộm cắp, lừa đảo, cướp giật, tội phạm đa dạng như rươi khắp mọi nơi, con người trở nên tàn độc sẵn sàng ra tay với đồng loại vì miếng cơm manh áo. Một xã hội mà mỗi ngày đều có thể chứng kiến rất nhiều vụ cướp giật và tai nạn giao thông, người chết vì bị cướp cũng không ít, thì hỏi những người lãnh đạo đang làm gì ? Họ đang ngủ mơ chăng?
Phúc lợi xã hội gần như bằng không. Phát triển kinh tế chỉ là trò lừa đảo khi người thất nghiệp nhiều. Nền tảng giáo dục lỏng lẻo, con người dần bị tha hoá. Một xã hội không tình người, và con người càng ngày càng bàng quan vô cảm hơn với những nỗi đau đồng loại vì chứng kiến chúng quá nhiều. Chúng ta có còn là những con người nữa hay không ?
Mình thấy mình không còn được sống là người đúng nghĩa trong xã hội này. Mình đang dần biến chất vì sợ hãi. Đấu tranh ư? Lạc quan ư? Thể hiện cả nhân ư? Làm từ thiện ư? Có cảm giác tất cả những việc mình đã làm chỉ như muối bỏ biển. Bởi vì giống như một cái cây đã bị mục ruỗng, thì lá không thể nào xanh trở lại.
Một xã hội đang chết. Một xã hội đang bị tàn phá. Và những con người đang sống trong sợ hãi, đang giết hại lẫn nhau vì đồ ăn bẩn, tai nạn giao thông và trộm cướp lừa đảo. Vâng, đó là xã hội mà chúng ta đang sống.
Có ai nói gì đó lạc quan hơn không ?
Mình cứ ngắm mí cái ảnh này mãi không chán. Ước gì có ảnh chất lượng tốt làm khung treo ! Sài gòn trước 75, nhìn mà mình thấy... có chút ganh tỵ :)). Các cô cầm bóp ví đi tung tăng, ăn vận thật đẹp và thanh lịch, nhìn cái dáng người đi là biết cốt cách, khoan thai nhẹ nhàng, cái dáng đạp xe mới dễ thương làm sao, những cánh tay đeo hờ cái túi thật nữ tính làm sao!
Còn bây giờ thì đường phố thật xấu xí, con người vội vã, mặt mày căng thẳng lo sợ, đâu đâu cũng một kiểu thời trang chống nắng trùm mền bịt mặt... Bây giờ có ai dám cầm túi bóp đi tung tăng như thế này không? :(
I am so sorry to hear about your bad luck.
ReplyDeleteBị giật mất chiếc túi với những món quà Noel, ví và điện thoại, là một sự kiện quá sức chịu đựng. Việc đi tìm mua những món quà thật sự mất rất nhiều thời gian. Với tớ, mua quà cho hơn 10 người là một project quá lớn.
Tớ cũng từng buột miệng nói ra những hoài nghi của mình về sự an ninh trong xã hội VN và bị chị tớ mắng. Kiểu như chị tớ ở căn hộ, lên xuống thang máy đều có thẻ, lại thêm phó thác hết sự an toàn cho bảo vệ và nhà ba mẹ tớ ngay bên cạnh mở cửa suốt cho thoáng gió. Thế là căn hộ chị tớ rất ít khi khoá mà toàn bỏ ngõ. Tớ nói lỡ có ai vô lấy đồ thì chị tớ kêu đầu óc tớ đen tối, bụng dạ hẹp hòi toàn nghĩ chuyện xấu chuyện ác cho người.
Nhiều khi vô tình nói ra, gặp phải phản ứng gay gắt một lần là từ đó mình im bặt. Vì tính mình hAy nghiêng về risk management và lo xa, lối suy nghĩ kiểu Mỹ luôn chú trọng và xem xét yếu tố an toàn là trên hết, đôi lúc nói ra lại gây hiểu lầm.
Đọt mình về VN chơi vừa rồi, có cô bé sinh viên kể em suýt bị cướp xe ở cầu Nguyễn Văn Cừ luc 4 giờ chiều giữa biển người. Hai thằng cướp đi kè xe sát xe em sát rạt. Em dừng xe, rút chùm chìa khoá đôi xuống sông. May có cái xà lan chạy ngang hứng nguyên chùm chìa khoá ... Chuyện nghe như phim của một xã hội mà bọn cướp lộng hành, người đời dửng dưng trước cái xấu không dán can thiệp. Làm gì có Lục Vân Tiên.
Nền tảng của nó vẫn là sự nghèo đói, ethic code hầu như đã băng hoại, tính giả dối khoả lấp lên tất cả. Người đối với người (lạ) đa số là chữ tiền đi trước. Mình không phải là kẻ bi quan. Nhưng đó là những gì mình cảm nhận được.
Have a nice day and Take care
Thank you so much dear! Vâng, mình viết về những vấn đề nhức nhối của xã hội dựa trên những trải nghiệm tồi tệ của cá nhân và những gì quan sát được, nhưng nhiều người bình luận chỉ nhìn thấy vấn đề cá nhân dựa trên tầm nhìn hạn hẹp của họ. Điều đó cũng cho thấy thái độ nhu nhược của số đông nên cái ác, thói xấu lộng hành. Mình nhớ những ngày xách giỏ lang thang từ Bắc đến Nam Cali... Mất của hay mất đi những thứ mình yêu quý đã đành, nhưng trên hết là cảm giác thấy không an toàn, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi khi ra đường mà mình biết từ nay mình sẽ phải đối diện, kể cả lo cho con mình nữa...
DeleteXã hội Việt Nam đã đi đến sự tàn lụi. Mình cho là vậy.
You too have a great holiday ! ^^