những chiều Sài Gòn



"Trưởng thành rồi, bạn sẽ biết cách lấy nụ cười đối diện với tất cả.
Luôn vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực"




Những buổi chiều, sau khi về nhà, hoặc nếu đã tập xong, mình thường thấy hoang hoải, một chút cô đơn và nhớ nhung xa vắng. Và cảm giác cần một ly rượu vang thường xuất hiện. Mình chẳng cần gì nhiều, không thích ồn ào, cũng không có nhu cầu ăn uống lu bù hay quá nhiều, chỉ cần một ly rượu vang.

Những buổi chiều Sài gòn khi hoàng hôn buông xuống, mình nhớ và thèm cảm giác chạy bộ ra bên ngoài như ở Salinas yên tĩnh. Ngay cả ở San Mateo dù đông đúc và ít đường để thoải mái chạy hơn nhưng cũng có thể đi dạo... Nhưng Sài gòn thì mình đã chán hít bụi lắm rồi, chán cảnh xe cộ bon chen và ô nhiễm tiếng ồn, vỉa hè dơ bẩn chật chội và bị lấn chiếm, nhiều khi phải chạy xuống đường đầy nguy hiểm.

Đã mấy ngày mà mình vẫn chưa thôi ám ảnh cảnh bị giật đồ. Sau đó là cảm giác bàng hoàng hoảng hốt dường như không tin nổi, cướp có thể giật cả cái bịch ni-lông! Mình đã quá chủ quan khi cho rằng tụi nó sẽ không để ý cái túi ni-lông làm gì. Điện thoại mới mua chừng 6 tháng, và đầy ắp bao nhiêu kỷ niệm trong đó! May mà nhiều ảnh mình đã kịp save, và iPhone sync với Macbook chứ không thì giờ này mình sẽ khóc.

Rồi mình cảm thấy càng trở nên xa lạ với thành phố này. Thành phố mà mình đã ở hơn hai mươi năm.

May mà đời còn có rượu vang.



Cafe Bean, những ngày rồi sẽ cũ...







Comments