hừng đông... dù vắng bóng ai...



Hừng đông, view from my balcony


Hãy yêu ngày tới, dù quá mệt kiếp người... còn cuộc đời ta cứ vui...


Để quên đi một người hay một chuyện tình cảm chẳng đi đến đâu, cách tốt nhất là lao đầu vào một dự án mới và miệt mài làm việc, rồi luyện tập chăm chỉ và sau cùng là đọc một cuốn sách mới thiệt hay. Cả 3 điều này luôn có lợi. Chúng giúp ta quên đi những tổn thương, có cơ hội phát triển công việc và tài chính, giữ số đo 3 vòng luôn chuẩn và làm mới bản thân, refresh lại tâm hồn lẫn trái tim...

Nhưng nếu là một người mà bạn không muốn quên, không thể quên và chuyện tình cảm như hừng đông, bạn làm sao có thể không say đắm trước ánh sáng tuyệt đẹp của nó. Mặt trời vẫn chưa ló dạng, ánh sáng rực rỡ vẫn chưa đến, và vầng trăng khuyết cô đơn vẫn lưu luyến trời đêm... Nhưng có một thứ ánh sáng huyền ảo, lặng lẽ và nhẹ nhàng. Một ánh sáng dường như không vội vã. Rồi ngày sẽ đến, ánh sáng chói chang nóng bỏng sẽ đến... Hừng đông là khoảnh khắc ngắn ngủi tuyệt đẹp mà chỉ có những kẻ yêu thích chạy bộ trong ánh bình minh như mình mới có dịp chiêm ngưỡng...

Mình tận hưởng Hừng Đông.

Nhưng mình cũng vẫn sẽ lao đầu vào công việc, luyện tập và... đọc TRỞ LẠI TÌM NHAU...

Khi nỗi buồn ập xuống, mình không bao giờ bỏ luyện tập, trái lại còn chăm chỉ hơn. Vận động nhiều đến vã mồ hôi có thể giúp trái tim được giải thoát khỏi những bức bối, cô đơn..., và bao giờ cũng thế, thấm thía bài học kiên nhẫn trong từng bước chạy. Nỗi buồn cũng thấm đẫm trong từng bước chạy, nhưng lòng sẽ nhẹ đi khi ta thực sự trở về với chính mình. Ta thương ta. Ta phải biết thương mình, vì chẳng có ai thương mình cả, bởi chẳng có ai hiểu mình như chính mình, hiểu những nhọc nhằn đau đớn mà ta đã trải qua...



Bộ phim xem gần đây nhất là Hừng Đông (Breaking Dawn). (thứ sáu 2.12)
Bộ phim yêu thích nhất thời gian qua là Khoảnh Khắc Sinh Tử (In Time). (thứ bảy 26.11)

Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa nhỉ ?
Anh còn bao nhiêu thời gian ?
Em còn bao nhiêu thời gian ?
Em sắp hết thời gian rồi...
Được rồi, anh sẽ share cho em...
(Và hai tay kẹp vào nhau... :)  )



Điều đáng sợ nhất của cuộc đời vẫn là, biết ta đã hết thời gian, ta chẳng còn thời gian, và chẳng có ai, không một ai share cho ta cả. Hoặc rằng, ta quá cô đơn và chán sống đến nỗi, ta sẵn sàng để thời gian vô nghĩa trôi qua...

Thương rất nhiều, thời gian của chúng ta...







Comments

  1. Mình hát vì mình biết sau entry hình sẽ có entry trở lại tìm nhau.
    Muốn người thương mình, trước tiên ta hãy thương ta trước.
    Đúng là không ai có thể hiểu được những nhọc nhằn ta đã trải qua, ngoại trừ chính ta, và những người đã từng nhọc nhằn ...như ta. :)

    ReplyDelete
  2. Sinh Tử hay thật, phim hành động mà triết lý cực kỳ sâu sắc. bé Tí học được cách quí thời gian từ phim này đó cô :-)

    ReplyDelete
  3. @ Moon:
    "I have to be leaving but I won't let that come between us" (trích phim Lost In Translation) >>> chừng nào người đi mà mà nghĩ vậy thì mới có đoạn "Je reviens te chercher" (anh sẽ quay lại tìm em)

    hehehe....

    ReplyDelete
  4. @ Titi: xem phim này với bọn trẻ con chắc phải giải thích mệt chị nhỉ, phim hay quá chừng. ^^

    ReplyDelete
  5. buồn, sâu và thấm... có những bài chị viết em đọc đi đọc lại, mỗi lần lại càng cảm nhận nhiều hơn. Có khi đọc xong nước mắt rưng rưng. Có đôi lúc em cần những sự động viên mạnh mẽ nhưng cũng không tâm sự cùng ai, chỉ vào blog chị, cảm thấy những tổn thương trong lòng lành lặn đi ít nhiều, để sau đó lại trở về mạnh mẽ hơn, và có động lực hơn.
    Iu chị Mèo quá :)

    ReplyDelete
  6. @ Cún: heart to heart babe, I love u too ♥ ;)

    p/s: n i love your cakes so much ;p

    ^^

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,