lòng lạnh như kem
"Không nên quá gắn bó với điều gì
Hãy học cách quên đi"
-Trích phim Iron Man-
Mấy ngày này chỉ thích mặc đầm đen ôm, mang giày đỏ và tô môi son đỏ, móng tay cũng đỏ, vì cảm hứng của Giáng sinh, mà cũng vì để cho lòng mình ấm lên, khi đi trong phố xá đông vui nhộn nhịp.
Chiều nay đi bộ qua một ngã tư, thấy một cặp tình nhân già người nước ngoài nắm tay nhau chặt lắm đi qua, nhìn theo hút mắt và tự nhiên lòng xao xuyến lạ. Nhớ hồi còn ở Hongkong cũng có đứa đi theo một cặp tình nhân già nắm tay nhau, vừa lén quan sát vừa chụp ảnh trộm họ... Hồi đó rảnh... hic, giờ thì vội vội vàng vàng. Nhưng trong cơn mưa bay ban chiều vẫn nhớ những cái nắm tay... đã xa rồi. Xa tưởng như không bao giờ trở lại...
Lại đi bên anh bình yên bình yên..., nghe câu hát sao thương quá. Cảm giác bình yên đó tại sao ta chỉ có thể tìm được ở người này mà không phải là những người khác ? Muốn quên đi thời gian làm sao.
Xin, xin yêu thương như chưa bắt đầu... xin quen nhau như quen phút đầu...
em vẫn luôn thắc mắc tại sao các couple người nước ngoài dù già đến mấy mà đi chung với nhau luôn khoác vai, cầm tay, che chở nhau "tình" ghê, làm em ghen tị (vô duyên hehe) và ước ao hihi
ReplyDelete^^ :)
ReplyDeleteAnh đọc được ở đâu đó một câu rằng khi người ta cố gắng học cách quên đi là lúc người ta đang nhớ nhất, và không thể nào quên được.
ReplyDelete