đứng trong trời gió
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông,
Mãi xa ta không sao giữ được...
Vào một đêm lòng quá đỗi cô đơn, tôi đã lấy rượu, nỗi sầu thương và niềm tin - niềm tin vào chính bản thân mình, cùng với niềm tin vào anh để thử nghiệm, phải chăng tôi đã quá điên khùng, vâng, đúng là thử nghiệm, để tìm kiếm một tình bạn thuần khiết có thể vẫn còn giữa tôi và anh.
Dù tôi biết rằng, trong mắt anh, tôi chưa bao giờ hết hấp dẫn.
Dù tôi biết rằng, trong mắt anh, tôi chưa bao giờ hết hấp dẫn.
Vẫn còn đó, tình cảm trong sáng của hai kẻ đã từng yêu nhau, hay có thể nói đã từng si mê nhau. Chúng tôi đã có thể ngồi uống rượu giải sầu cùng nhau, lắng nghe nỗi đau của nhau, nên nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm... Chúng tôi đã có thể đi bên nhau, cười với nhau mà nghe nỗi cô đơn của mỗi người đều thoảng trong gió đêm. Tôi tự hỏi mình, phải chăng đây chính là thứ tôi đang tìm kiếm. Không thể có được tình yêu vĩnh hằng, nên tôi tìm kiếm tình bạn vĩnh hằng. Tôi khao khát nó. Khao khát đến cháy bỏng tim mình. Tôi thật sự muốn có thứ tình cảm đó.
Anh cười bảo tôi "khờ quá", nhưng tôi biết, từ giờ phút này, chúng tôi mãi mãi giữ hình bóng đẹp đẽ dịu dàng của nhau trong trái tim mình, dù chúng tôi có phải xa rời, dù có thể rằng chúng tôi không bao giờ gặp lại.
Từ biệt anh, cáo biệt quá khứ đầy yêu thương đam mê đã mãi xa rồi, lái xe về, tôi bật khóc. Nỗi cô đơn xé màn đêm. Nhưng tôi thà một mình, không bao giờ muốn có thứ tình yêu phải dành giật hay níu giữ. Thứ tình yêu đó, tôi thực sự không cần.
Trong đêm vô vọng, tôi thấy nhớ quá một người, mà không thể gọi, bởi lòng tự tôn cao chất ngất của mình, tôi đã không muốn gọi. Tôi đau khổ nhận ra mình đã quá khinh suất, với chính mình. Tôi không ngừng dằn vặt mình, rồi lại tự an ủi mình. Có thể người khác cho rằng tôi điên rồ, khi hy vọng ở đàn ông một tình bạn thuần khiết, nhất là với một người phụ nữ như tôi, có chút hấp dẫn, cử chỉ gợi tình, tự tin để thu hút đàn ông, phong cách ngọt ngào, lời nói đôi khi lại quá đỗi phong tình lả lơi, mà lại luôn làm đàn ông đứng sững lại vì không kém phần kiêu hãnh lẫn đôi chút cao ngạo.
Tôi tự cười mình, đối với tình yêu mà nói, thứ dũng khí đó, tôi không có, hay đúng ra tôi đã không còn nữa, sao có thể trách người khác không dành tình cảm cho mình. Tôi cũng hờ hững lạnh nhạt, giấu đi trái tim âm ỉ cháy. Tôi vội vàng nói không, tôi sợ hãi khôn cùng. Sợ điều gì thì chính tôi cũng mơ hồ không hiểu nổi, chỉ biết rằng trái tim mình rất yếu ớt, dù bề ngoài nhìn tôi mạnh mẽ biết bao.
Một kẻ luôn khao khát tình yêu thuần khiết và tình bạn thuần khiết như tôi, trước mọi nỗi đau chỉ biết câm nín, và trốn vào một góc. Cho dù trái tim tôi có tan vỡ hay rỉ máu, thì tôi vẫn mang lòng tự trọng lớn hơn tất thảy mọi thứ, ra đi.
Một người phụ nữ như tôi che đậy bản thân mình cũng rất giỏi, ra ngoài phục sức rực rỡ bắt mắt, váy ngắn giày cao gót, môi son đỏ thích nói lời đường mật, lại vừa có vẻ bất cần, nhưng về phương diện tình cảm lại hết sức bảo thủ, duy mỹ và si tình. Tôi dường như không chịu nổi việc trao thân mình cho một người mà tôi không yêu. Ngay cả một nụ hôn, tôi cũng không thể làm được. Và đã yêu là theo đuổi tới cùng, đến hết đường, đến sức cùng lực kiệt, đến tàn hơi thở, không màng chuyện hôn nhân, không ngại gian khó, chỉ cần tôi chứng minh với chính mình một tình yêu vĩnh hằng, bao la như trời biển, mọi khổ đau chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là mây bay mà thôi.
Nhưng trong đêm, lái xe về, tôi nghe lòng biển cạn.
Từ nhỏ, tôi đã sớm xây dựng cho mình hình tượng người đàn ông phóng khoáng, đầu đội trời chân đạp đất, chí khí hiên ngang, can đảm không sợ điều gì, nhưng lại vô cùng điềm đạm, hòa nhã, kiệm lời và nhất là luôn ân cần dịu dàng với tôi.
Tôi mãi đi tìm hình bóng đó. Tôi mãi lý tưởng hóa cuộc sống của mình, lý tưởng hóa hôn nhân, tình yêu, mà quên rằng tuổi trẻ rồi sẽ bay xa.
Đôi lúc tôi nghĩ, bất quá, một ngày nào đó không chịu đựng nổi sự tuyệt vọng, thả mình vào dòng nước, trôi về một phương nào đó, là xong, không còn phải nghĩ ngợi gì, không còn phải đau lòng vì ước mơ không bao giờ thành hiện thực.
Tôi vẫn đứng đó, trong trời gió.
Hầu như những ước mơ đẹp nhất của con người đều không trở thành hiện thực em ạ! Yên tâm đi mà. Anh đọc ở đâu đó một câu:"Những ước mơ không vươn tới được mặt trời. Đành nằm lại giữa trập trùng cỏ rối!".
ReplyDelete@Mèo Điệu: Nàng tin ko? E hoàn toàn hiểu được từng câu từng chữ trong cái entry này, cứ như là nhìn lòng bàn tay của mình vậy.
ReplyDelete@Anh: Anh tin ko? E chả hỉu A còm cái rề cả, hic!
Huyen Nga: Thì anh comt cái đoạn cuối của chị Meo thôi mà! Sao mà không hiểu chứ!
ReplyDelete"Một kẻ luôn khao khát tình yêu thuần khiết và tình bạn thuần khiết...
ReplyDelete...vẫn đứng đó, trong trời gió".
Mình rất hiểu điều này.
"Đôi lúc tôi nghĩ, bất quá, một ngày nào đó không chịu đựng nổi sự tuyệt vọng, thả mình vào dòng nước, trôi về một phương nào đó, là xong, không còn phải nghĩ ngợi gì, không còn phải đau lòng vì ước mơ không bao giờ thành hiện thực."
Và mình không thích lúc bạn Mèo nghĩ như thế này đâu :)
Chúc năm mới nhiều niềm vui và nhiều entry nhé!