tự sự của đêm
đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
như một lời chia tay...
Rồi tất cả sẽ ra đi, rồi tất cả sẽ chia tay, ta lại trở về với cát bụi... và thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả...
Nhiều lúc thấy mình như robot, đã được lập trình sẵn, đúng giờ, cứ thế hoạt động. 5h30 mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi giường... rồi lao ra đường như công tắc đã bật thì phải vận hành, không thể khác. Một ngày bận rộn, mọi suy nghĩ cảm nhận cứ bị gạt phăng đi... Cảm xúc, cảm xúc thật là xa xỉ. Sống đến tuổi này mới biết có say mê, cảm xúc giữa một người đàn ông và một người đàn bà thật ra là thứ xa xỉ nhất trong cuộc đời, nó buộc ta phải có thời gian, phải có đam mê theo đuổi, phải thương yêu thật sự, kính trọng thật sự, và nếu cả hai cùng như thế, thì chắc chắn chẳng ai phải gánh chịu những tổn thương nếu có sau đó...
Bắt đầu ghét cảm giác phải đối diện hay đối thoại với những người đàn ông suy nghĩ tự ti. Cảm giác này thật nhàm chán. Mệt mỏi. Trong lòng vụn vỡ nhiều thứ. Người đàn ông phóng khoáng, tài năng mà xem nhẹ mọi danh lợi phù hoa thật là hiếm có ? Người đàn ông ấy hẳn sẽ yêu thương bạn như bạn vốn là như thế, không đòi hỏi, yêu chính con người bạn với tất cả ưu khuyết điểm mà bạn có, cảm thông, chia sẻ, chấp nhận những lúc bạn yếu đuối, sai lầm, bệnh tật, xấu xí, thất bại và chẳng có gì trong tay. Lạ lùng, người ta cứ đến với nhau, không yêu nhau, mà cứ đòi hỏi ở người khác những điều mà người đó không có, nhân danh tình yêu, xây dựng những khuôn mẫu như họ mong muốn rồi bắt người mình yêu hành động theo ý mình.
Thật điên rồ khi bạn cảm thấy yêu người khác cũng không dám nói, bởi bạn sợ người ta nghĩ rằng: họ nghĩ bạn sẽ đòi hỏi ở họ một tình yêu - mong rằng họ sẽ yêu bạn. Bạn yêu họ bởi vì bạn nhận ra những phẩm chất tốt đẹp nơi họ, và... đơn giản vậy thôi. Tình cảm thì không thể miễn cưỡng, ai muốn miễn cưỡng là thiếu lòng tự trọng. Nhưng nếu ra đi, nên cảm ơn, nên nói điều gì đó tốt đẹp để trân trọng thời gian đã bên nhau, thời gian quý giá mà người kia đã dành cho mình trong cuộc đời họ. Đó mới là con người. Đừng ở lại mà giả dối, đừng dối trá. Cuộc sống này đã có quá nhiều sự dối trá.
Sống trong một xã hội mà mọi tiêu dùng đều phụ thuộc vào quảng cáo, người ta nhìn và đánh giá bạn qua những gì bạn đang sở hữu... thì muốn sống hồn nhiên đơn giản cũng khó. Ai cũng đua chen, cũng muốn có những thứ mà người khác có, chỉ để chứng tỏ bản thân hơn người, dù đôi khi người ta chẳng thực sự cần hay say mê nó.
Mình đã chán những con đường đầy bụi và khói xe, chán cảnh người chen chúc nhau từng milimet trên đường trong những giờ đi về đầy căng thẳng mệt nhọc. Muốn có một ngày khác xa rời cuộc sống này, ở một thế giới mà bạn chỉ có thể chạy bộ trong không khí trong lành, hai bên đường nở đầy hoa hồng, chạy tới đâu hoa nở tới đó, thơm ngát hương với những thảm có xanh mượt tận chân trời, chạy mệt rồi bạn có thể nằm trên cỏ ngắm nhìn trời xanh mây trắng... không vướng bận âu lo vì cuộc đời...
không cần biết bao gầy hao
ta ngồi đếm tên thời gian
nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
nghe xa xôi nay quay về gần gụi...
"... ở một thế giới mà bạn chỉ có thể chạy bộ trong không khí trong lành, hai bên đường nở đầy hoa hồng, chạy tới đâu hoa nở tới đó, thơm ngát hương với những thảm có xanh mượt tận chân trời, chạy mệt rồi bạn có thể nằm trên cỏ ngắm nhìn trời xanh mây trắng..."
ReplyDeleteĐi Tây thôi, meodieu à!
Ối giời ơi sao gái dậy sớm thế? 6h30 chị mới mở mắt và còn nằm ườn đc 10 phút nữa cơ :-P
ReplyDelete@ a Dũng: dạ, chắc em ở lại đóng thuế xây dựng đất nước một thời gian nữa đã, anh !
ReplyDeletehehehe :)
@ Titi: em dậy chạy bộ 30-40 phút để chào ngày mới chị à :)
ReplyDeleteEm chỉ có thể tìm thấy khung cảnh đó trong ước mơ mà thôi, còn ở thành phố bây giờ, không gian tính lặng, êm đềm như thế hầu như chẳng có.
ReplyDeleteChị Mèo ơi, trên đời này liệu có đàn ông sẽ yêu thương mình như mình vốn là như thế, ngay cả khi mình bệnh tật, già nua, xấu xí...không?
ReplyDeleteQuanh em, chỉ thấy những người đàn ông yêu vì họ được yêu, được quan tâm, chăm sóc, được sở hữu...
Người đàn ông như chị nói em chờ đợi và tìm kiếm hơn 30 năm mà không thấy.
Đôi khi thấy cuộc đời thật là vô nghĩa...
@ A Thụy: dạ em biết, chỉ là mơ thôi anh... :)
ReplyDelete@ thucuc: em thử hỏi 2 bậc tiền bối đã comment ở trên xem... hehehe.
ReplyDelete